Từ Tiểu Cần nghe vậy, cuống đến mức òa khóc: "Tô Ý, đều tại em không tốt, không kiểm tra kỹ khèn bầu trước, bây giờ phải làm sao đây?"
"Những nhạc cụ khác em đều không biết chơi, em vô dụng quá lại còn kéo chân chị nữa, đoàn trưởng Đặng, hay là để người khác đệm nhạc giúp chúng tôi được không ạ?"
Bạch Nhược Lâm và những người khác nghe vậy đều đồng loạt từ chối: "Mọi người ở đây đều là đến tham gia biểu diễn, nếu đã giúp hai người thì thật không công bằng cho những người khác."
Đoàn trưởng Đặng cau mày liếc nhìn đám người kia, đột nhiên cảm thấy mất mặt thay cho họ.
Nhưng mà không ai chịu giúp đỡ, bà ấy cũng không tiện ép buộc, bèn đề nghị: "Hay là để đồng chí Tô lên hát chay một mình? Nếu không được thì thôi vậy, không cần lên sân khấu cũng được, lần sau vẫn còn cơ hội khác."
Tô Ý đưa mắt nhìn lướt qua các loại nhạc cụ ở hậu trường, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cây đàn guitar.
Có một khoảng thời gian cô từng rất mê guitar, đã tự học được một thời gian, có thể thử xem sao.
Hơn nữa, ngoại trừ Từ Tiểu Cần, cô cũng không tin tưởng những người khác.
Thà rằng tự mình thử một lần, còn hơn là đặt hy vọng vào người khác.
Mọi người nghe nói cô muốn mượn đàn guitar, đều ngẩn người ra.
"Cô biết đó là cái gì không mà vừa mở miệng đã muốn “mượn?"
Bạch Nhược Lâm cũng giả vờ tốt bụng nhắc nhở: “Đồng chí Tô, cây đàn guitar này là mới được mua từ Thượng Hải về đấy, rất quý giá, lỡ như làm hỏng thì phải bồi thường đấy."
Tô Ý không để ý đến những lời xì xào bàn tán của mọi người, nghiêm túc nhìn đoàn trưởng Đặng nói: "Đoàn trưởng Đặng, tôi sẽ cẩn thận sử dụng ạ."
Đoàn trưởng Đặng nhìn cô, chỉ thấy đáy mắt cô gái này tràn đầy tự tin và kiên định.
Khiến người khác không hiểu sao lại tin rằng cô biết chơi guitar.
Bà ấy bèn tự mình lấy đàn guitar đưa cho Tô Ý: "Đồng chí Tô, hy vọng cô sẽ phát huy thật tốt! Mong chờ màn trình diễn xuất sắc của cô!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-143.html.]
Tô Ý mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Nhận lấy cây đàn guitar, Tô Ý vội vàng tìm một chỗ trống để làm quen với nó.
Từ Tiểu Cần đi theo phía sau, thấy cô cúi đầu gảy thử vài cái, rất nhanh đã có giai điệu du dương phát ra.
Cô ấy lập tức chuyển buồn thành vui: "Tô Ý, chị biết chơi guitar thật à?! Hay quá đi!"
Tô Ý mím môi cười: "Cũng tạm được, nhưng mà hơi bị run tay một chút, để tôi làm quen lại đã."
Từ Tiểu Cần vừa khóc vừa cười: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"
Thấy cô ấy lúc khóc lúc cười, Tô Ý vừa gảy nhẹ đàn guitar vừa cười khuyên nhủ: "Được rồi, lau nước mắt đi, lát nữa ngồi xem tôi biểu diễn cho đã."
"Đúng rồi, cô về dò hỏi kỹ một chút, hôm nay lúc cô đi tắm có ai động vào giường của cô không, tôi luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.”
DTV
Từ Tiểu Cần cũng gật đầu lia lịa: "Vừa rồi em có hỏi rồi, mọi người đều nói là không thấy ai cả, nhưng em cũng cảm thấy quá trùng hợp, ngày mai sẽ nghĩ cách dò la thêm."
Lúc Tô Ý đang tìm lại cảm giác với cây đàn, Chu Cận Xuyên cũng lặng lẽ gọi Tạ Tiểu Quân đến hỏi: "Cậu ra phía sau xem có chuyện gì."
Vừa rồi tận mắt anh nhìn thấy Tô Ý vội vàng dẫn người vào hậu trường, đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy cô quay lại.
Tạ Tiểu Quân đi một lát liền quay lại, ghé vào tai anh nhỏ giọng thuật lại sự việc.
"Bây giờ chị Tô Ý mượn một cây đàn guitar, đang tập luyện ở hậu trường không biết có ổn không nữa?"
Chu Cận Xuyên trầm ngâm một lát: "Ngày mai cậu đi điều tra xem, vì sao nhạc cụ của Từ Tiểu Cần lại bị hỏng đúng lúc như vậy.”
Tạ Tiểu Quân vội vàng gật đầu đồng ý.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt Tô Ý lên sân khấu.
Đoàn trưởng Đặng sợ cô hồi hộp, còn đặc biệt tự mình đến gọi cô: "Đồng chí Tô, cứ cố gắng hết sức mà hát, đừng tạo áp lực tâm lý cho bản thân.".