Quả nhiên vừa vào viện tử đã ngửi thấy mùi thịt đang được ninh nhừ trong nồi.
Nhưng tìm một lượt, lại không thấy Tô Ý đâu, nhưng trên bàn trong sân lại để không ít đồ.
Sau đó liền nghe thấy tiếng cười từ viện tử bên cạnh truyền đến.
Hai đứa trẻ kích động chạy sang bên cạnh: “Chị Tô...”
Tô Ý vội vàng đứng lên: “Hôm nay hai đứa về sớm thật! Đợi chị đan xong lượt trong tay thì sẽ quay về nấu ăn cho hai đứa.”
Diệp Tiểu Vũ vội vàng lắc đầu: “Không vội, em về làm bài tập trước, lát nữa chị Tô hẵng về.”
Nói xong liền tự chạy về.
Khuôn mặt chị Diêu và chị Trịnh đầy vẻ hâm mộ: “Em xem, Tiểu Vũ cũng thật nghe lời quá, vừa mới tan học đã lập tức dắt theo em gái đi về nhà, ở nhà chị thì một bóng người cũng chẳng thấy nữa đây.”
“Trẻ con nhà nào mà chẳng như vậy, cứ trở về rồi ăn cơm xong xuôi, lại chơi mệt mỏi cả rồi thì mới nhớ đến chuyện làm bài tập.”
Tô Ý nhếch miệng cười một cái: “Tiểu Vũ quả thật rất nghe lời.”
Nói xong, cô lại nhìn sang Noãn Noãn đang đứng ở một bên, cười nói: “Noãn Noãn cũng ngoan lắm, mau tới đây để chị xem xem vạt áo này chị đan có đẹp không nào.”
DTV
Diệp Noãn Noãn đang dè dặt nắm cuộn len màu hồng lên, vừa nghe thấy áo là được đan cho mình thì cười đến mức lộ hết cả lợi.
Chị Diêu và chị Trịnh thấy vậy thì cũng cực kỳ hâm mộ: “Con bé Noãn Noãn này ngược lại trông thật giống em, da trắng như vậy mặc màu hồng sẽ đẹp lắm cho xem.”
Sau khi đan xong, Tô Ý lại dẫn Noãn Noãn về cách vách trước.
Cà rốt và thịt nướng bên trong nồi cũng đã được hầm nhừ hết rồi.
Tô Ý hấp cơm lên, lại đi ra vườn lấy chút rau chân vịt về để làm canh thịt viên với rau chân vịt.
Đang định bước chân đi ra ngoài vườn lấy đồ ăn thì cô đã đụng phải Chu Cận Xuyên vừa mới từ bên ngoài trở về.
Khuôn mặt Tô Ý đầy vẻ bất ngờ: “Đoàn trưởng Chu đã về rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-132.html.]
Thường ngày vào buổi trưa anh cũng không quay về mà.
Chu Cận Xuyên nhìn biểu cảm trên gương mặt Tô Ý, lại giương mắt nhìn Diệp Tiểu Vũ đang ở trong phòng khách cúi đầu làm bài tập.
Lúc này anh mới hiểu rõ mọi chuyện.
Thằng nhóc kia gọi điện thoại tới, bảo Tô Ý gọi anh trở về dùng cơm cho nên sau khi cúp điện thoại anh mới quay về nhà.
Trước khi về anh còn đặc biệt lấy mấy con cá hôm qua lão Lục vừa mới câu được mang về nữa.
Chu Cận Xuyên sửng sốt một chút rồi chớp mắt, ngay sau đó anh quơ quơ cá ở trong tay: “Cá của lão Lục, tôi sợ để bên ngoài thì sẽ không được tươi nên mới mang về.”
Tô Ý còn đang rầu rĩ nếu Chu Cận Xuyên trở về dùng cơm thì thức ăn không đủ.
Hiện tại thấy hai con cá mập mạp như vậy thì vui vẻ cười nói: “Vậy đoàn trưởng Chu buổi trưa nay ở lại ăn cá kho nhé.”
Chu Cận Xuyên: Hình như nơi này là nhà anh mà nhỉ.
Tô Ý nhận lấy hai con cá rồi mang vào bếp, cô định rửa sạch hầm chúng lên.
Diệp Noãn Noãn dè dặt bưng cái sọt chứa đầy cuộn len đi tới: “Chú Chu, chị Tô mua cho cháu len này, chú nhìn xem có thấy đẹp không?”
Chu Cận Xuyên cúi đầu nhìn một cái, cô đã đan được nhiều như vậy rồi sao?
Anh biết hôm nay cô được nghỉ phép nên sáng sớm đã ra ngoài đi mua đồ, nhưng cũng không biết cô còn mua đồ cho cả mấy đứa trẻ nữa.
Hơn nữa cô lại đan quần áo cho bọn chúng đầu tiên.
Diệp Tiểu Vũ thấy Chu Cận Xuyên cũng không tức giận truy cứu, thế nên cậu bé cũng vui vẻ chạy tới.
“Mới vừa rồi cháu nghe chị Tô nói chị ấy còn mua cả than đá cho bếp lò trong phòng trọ để sưởi ấm vào mùa đông chỉ là chị Tô lại không biết cách trát bếp.”
Chu Cận Xuyên cũng không rõ nên ngẩng đầu nhìn cậu bé một cái: “Cháu biết làm sao?”
Diệp Tiểu Vũ nghe vậy thì toét miệng cười một tiếng: “Cháu không nhưng thím Diêu nói chồng thím ấy biết, hai ngày nữa chú Vương ở cách vách sẽ qua đây giúp chị ấy.”.