Thật nhanh  đó ba  bọn họ  về đến sân ký túc xá.
Mặc dù  che dù nhưng vẫn  tránh , thành  dính  ít nước mưa lên .
Tô Ý vội vàng dùng khăn lông lau bớt nước   hai đứa nhỏ,  đó cô  đun một chút nước đường đỏ cho hai đứa uống.
“Chị Tô, chị đừng chỉ lo cho bọn em mãi, chị cũng mau uống .”
“ , hôm nay chú Tạ từ bên ngoài trở về  thuận tiện lấy mấy bức hình   trở  , để em cầm tới cho.”
Tô Ý thấy Diệp Tiểu Vũ hưng phấn  tới  lui trong phòng, cô  vội vàng khuyên  bé  xuống uống hết cốc nước đường đỏ : “Để chị  lấy cho, em để ở chỗ nào?”
“Em để ở  bàn ở trong phòng chú Chu.”
Tô Ý   lên: “...”
Dù  Chu Cận Xuyên cũng   ở đây, mà cái bàn đó  ở ngay cạnh cửa  , cũng  quá xa.
Cô chỉ   lấy thôi nên chắc chắn sẽ  lâu.
Hơn nữa của phòng ngủ của Chu Cận Xuyên hẳn là đang mở.
Nghĩ  nên Tô Ý cũng nhanh chân bước .
Quả nhiên  bước    thấy  bàn, ngay bên cạnh đầu giường  một phong thư chứa ảnh, cô  mới đưa tay cầm lên.
Một tấm hình từ bên trong phong thư rơi xuống  đất.
Tô Ý  chồm hỗm xuống nhặt nó lên thì mới phát hiện  đây chính là bức ảnh bốn  họ chụp chung với .
Trong hình, Tiểu Vũ và Noãn Noãn  híp mắt.
Chu Cận Xuyên  thẳng tắp bên cạnh,  mặt cũng hiếm khi lộ  một nụ .
Đột nhiên  thấy tấm hình  khiến Tô Ý khó tránh khỏi nhớ  cảnh tượng bốn  họ chụp hình ngày hôm đó.
Chỉ cảm thấy chuyện đó như thể  trôi qua  mấy tháng  .
Cô nhặt tấm ảnh lên, đang chuẩn   dậy   ngoài thì đột nhiên một giọng  quen thuộc vang lên: “Mới   mấy đứa  dính mưa đó chứ?”
Tô Ý sợ hết hồn, cô đưa tay kéo cửa che bản   .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-124.html.]
Bên ngoài trời đổ mưa lớn như  mà  đột nhiên Chu Cận Xuyên lai   thế chứ?
Trở về thì hai  họ  đụng mặt  thì cũng chẳng  vấn đề gì, mấu chốt chính là hiện tại cô  đang ở trong phòng  .
Nếu   ngoài      thấy thì chẳng  sẽ lúng túng c.h.ế.t luôn  ?
Đây chính là tình cảnh  hiện trường c.h.ế.t lặng đó mà, tại   mặt đất  chẳng  cái lỗ nào cơ chứ?
Chu Cận Xuyên lo lắng mưa lớn nên  đặc biệt chạy từ phòng  việc về xem hai đứa nhỏ.
Vừa bước  nhà   phát hiện   hai cây dù  dựng  của,  bàn phòng khách cũng bày ba cốc nước đường đỏ.
Sau đó     một giọng  quen thuộc mà  lâu     .
Chu Cận Xuyên dùng chân,  tới phòng   một cái.
Chỉ thấy cửa phòng  khép hờ, hiện tại cô  đang ở trong phòng  ?
Diệp Tiểu Vũ láu lỉnh  cánh cửa phòng ngủ một cái.
“Chú Chu, buổi trưa hôm nay chú Tạ mới mang ảnh về đây, chú   nhanh nhanh  xem ? Ở ngay  bàn trong phòng chú đó ạ.”
Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: “Chú  .”
Tô Ý: Thằng nhóc !!
Máu huyết cũng vọt lên mặt, Tô Ý đang chuẩn  chủ động mở cửa   ngoài giải thích.
DTV
Đột nhiên điện thoại bên ngoài phòng khách reo lên.
Chỉ  thấy Chu Cận Xuyên đáp  hai tiếng  cúp điện thoại,  đó   dặn dò mấy đứa trẻ.
“Chú còn  việc, trở về thấy hai đứa  dầm mưa thì yên tâm , hai đứa ngoan ngoãn ở nhà đợi chú, đừng  chạy lung tung đấy!”
Khuôn mặt Diệp Tiểu Vũ đầy vẻ thất vọng cực kỳ rõ ràng.
Cậu bé còn đang   thêm gì đó nhưng lúc  Chu Cận Xuyên cũng  bước  đến cửa.
Nghe thấy tiếng   rời  , lúc  Tô Ý mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô vội vàng cầm ảnh   khỏi phòng: “Mới     tới ?”