Tần Vân Phong còn tưởng rằng bản thân mình nghe lầm: “Nhưng đó là cửa sổ của Tô Ý mà.”
Bạch Nhược Lâm mím môi một cái: “Anh xem hiện tại cô ta cũng đâu có ở đây đâu, mà kể cả có thì chúng ta cũng tuân theo đúng quy định đến mua thức ăn cơ mà, cô ta lại có thể không bán hay sao?”
Tần Vân Phong suy nghĩ một lát thì thấy cũng phải.
Hơn nữa anh ta cũng không hy vọng Bạch Nhược Lâm cứ luôn nhớ mãi không buông chuyện của Τô Ý.
Thế nên anh ta lại vội vàng tiến lên xếp hàng.
Thật ra thì từ lúc hai người họ mới tới đây thì Tô Ý đứng đằng sau bếp cũng đã trông thấy rồi.
Nhưng lúc này yêu cầu của cô đối với hai người bọn họ cũng chẳng cao, chỉ cần không gây chuyện là được!
Vì thế cô cũng giả vờ như không nhìn thấy hai người bọn họ.
Thật vất vả lại bận bịu mãi đến khi bọn họ xong việc ở nhà ăn, lúc này đột nhiên Tạ Tiểu Quân lại chạy tới.
“Chị Tô Ý, canh có còn không vậy? Tôi mới vừa từ bên ngoài về đã nghe nói chị đổi sang bán canh rồi sao? Có phải tôi tới trễ rồi không?”
Từ Tiểu Cần hé miệng cười một tiếng: “Trễ rồi, tất cả những gì được chuẩn bị đều đã bán sạch bách, buổi tối anh đến sớm hơn chút là được.”
Tô Ý thấy dáng vẻ đầy thất vọng của Tạ Tiểu Quân thì dừng một chút, sau đó cô nói: “Anh vào đây đợi một chút đi, bây giờ tôi làm cho anh một chén.”
Tạ Tiểu Quân nghe vậy thì cực kỳ vui vẻ đi vòng qua đằng sau.
Thấy Tạ Tiểu Quân tới, lúc này Tô Ý mới phát hiện ra, đã thật lâu rồi cô không thấy Chu Cận Xuyên tới đây, như thể đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Mới vừa rồi Tạ Tiểu Quân cũng nói anh ta mới trở về từ bên ngoài, chẳng lẽ hai ngày nay Chu Cận Xuyên đều không ở bên trong đại viện?
Nhưng cũng không thấy Tiểu Vũ và Noãn Noãn nói gì mà.
Nghĩ tới đây, Tô Ý lập tức thăm dò hỏi: “Đồng chí Tạ, anh và đoàn trưởng Chu lại đi ra ngoài sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-122.html.]
Tạ Tiểu Quân nghe vậy thì vội vàng lắc đầu: “Không có, lần này chỉ có tôi và doanh trưởng Lục đi cùng nhau thôi, đoàn trưởng Chu không có đi!"
Tô Ý “Ờ” một tiếng, hóa ra quả thật anh ấy không có ra ngoài.
Chẳng qua là không xuất hiện cùng lúc với cô thôi.
Chỉ là suy nghĩ một chút thì cũng phải, hai người bọn họ một người là đoàn trưởng, một người là đầu bếp trong nhà ăn.
Nếu không phải có quan hệ với hai đứa bé thì nói không chừng cả đời này bọn họ không quen biết nhau cũng là chuyện có thể.
DTV
Lúc Tô Ý vẫn còn đang suy nghĩ thì canh cũng đã sôi.
Tô Ý thấy vậy thì vội vàng bưng canh đã nấu xong đặt lên trên bàn: “Anh mau nếm thử đi!”
Tạ Tiểu Quân “Ôi” một tiếng rồi cúi đầu xuống bận bịu ăn.
Mới vừa nếm thử một miếng mà anh ta đã khen không dứt miệng: “Đúng rồi, chị Tô Ý, canh này của chị có mang đi được không? Tôi muốn mang một phần đi cho đoàn trưởng Chu.”
Tô Ý sửng sốt một chút rồi chớp mắt: “Có thể chứ, đoàn trưởng Chu còn chưa ăn cơm sao?”
Tạ Tiểu Quân ừ một tiếng: “Mới vừa rồi tôi trở lại phòng làm việc, hỏi thì anh ấy bảo ăn rồi, chỉ là tôi khẳng định rằng anh ấy chỉ tùy tiện ăn chút bữa sáng ứng phó qua loa thôi, tôi thấy gần đây khẩu vị anh ấy cũng không tốt, có lẽ ăn cái này sẽ thích cũng không chừng.”
Tô Ý gật đầu một cái, sau đó cô lại yên lặng nấu thêm một nồi nữa.
Nấu xong lại cho thêm chút ớt, lại dùng túi buộc lại xong xuôi mới nói: “Lúc nào đi thì anh tiện lấy cơm luôn nhé!”
Tạ Tiểu Quân vội vàng cười đáp ứng, sau đó anh ta nhanh chóng xách canh mang về.
Chờ đến khi quay lại phòng làm việc.
Quả nhiên Chu Cận Xuyên vẫn còn đang cúi đầu làm việc.
“Đoàn trưởng Chu, tôi mới phát hiện ra nhà ăn có món mới đây, là canh đó, tôi có mua cho anh một phần để anh nếm thử đây.”
Chu Cận Xuyên cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Hiện tại tôi còn đang bận, cậu cứ để đó trước đi."