Không đợi cô kịp phản ứng Bạch Nhược Lâm  nghiến răng nghiến lợi chất vấn: "Tô Ý, cô  ý gì, cố ý đùa giỡn  đúng ?”
Tô Ý  hổ trong lòng, yên lặng chỉ chỉ chiếc váy màu vàng nhạt bên cạnh: "Nếu , cô  xem màu   thích ?"
Tô Ý  dứt lời,  đợi Bạch Nhược Lâm tỏ thái độ, chị nhân viên bán hàng cũng  nhanh nhẹn đem chiếc áo màu vàng nhạt gói : "Cái  cũng là của cô! Cũng  trả tiền .”
Tô Ý: “...”
Chị nhân viên bán hàng đem quần áo gói kỹ đưa trực tiếp cho Tô Ý, lúc  mới tiếp đón Bạch Nhược Lâm: “Đồng chí, cô cũng thấy đấy,   vị đồng chí  mặc  , cô   một bộ ? Chúng  còn hàng.”
Bạch Nhược Lâm tức giận đến tròng mắt đều  phun  lửa: "Anh Tần,  xem, bọn họ liên hợp  đùa giỡn em!"
"   mặc cùng màu sắc và kiểu dáng giống cô !"
Tô Ý thấy cô  nổi trận lôi đình giận dữ, vội vàng kéo hai đứa nhỏ chạy mất.
Quả nhiên thấy Chu Cận Xuyên đang đợi các cô ở đầu cầu thang.
Tô Ý  thấy phía  truyền đến tiếng cãi vã, vội vàng thúc giục: "Mua đủ , chúng   ngoài thôi.”
Chờ  khỏi cửa hàng bách hóa, lúc  Tô Ý mới lấy  năm mươi đồng, đau lòng đưa cho Chu Cận Xuyên: "Tiền của .”
Chu Cận Xuyên thấy cô đau lòng đến nỗi ngay cả tiếng lòng cũng  , nhẹ nhàng  : "Không cần, coi như là  cảm ơn cô chăm sóc hai đứa nhỏ.”
“Không ,  , việc nào  việc đó.”
“Đi ăn cơm , lát nữa đông cô   xếp hàng.”
Nói xong, trực tiếp mang theo hai đứa nhỏ  về phía .
Tô Ý đành  vội vàng đuổi theo.
Chờ bốn   tới tiệm cơm quốc doanh,    xếp hàng  cửa sổ.
Chu Cận Xuyên  lướt qua chỗ trống bên cửa sổ: "Cô dẫn Noãn Noãn   ,  và Tiểu Vũ xếp hàng là  , các cô  ăn gì?"
Tô Ý  đầu tiên tới tiệm cơm quốc doanh, cũng    cái gì  thể ăn.
Noãn Noãn  càng  .
“Các  xem  mua .”
“Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-109.html.]
Chờ hai   xuống, Diệp Noãn Noãn vẫn  chằm chằm Chu Cận Xuyên và Diệp Tiểu Vũ.
Bởi vì   quá  hổ, nên lúc  Tô Ý  dám  lung tung, chỉ   cửa sổ.
Sau đó  thấy  Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm.
Hai  thở hồng hộc một  một   tới, xem  là  mua  đồ.
Không  là bọn họ tới ăn cơm chứ?!
Vừa nghĩ tới đây, Tô Ý ngước mắt lên thấy hai  đang   từ cửa.
Tần Vân Phong  ở phía  đội ngũ chuẩn  xếp hàng.
Bạch Nhược Lâm  lướt qua trong phòng chuẩn  tìm vị trí.
Sau đó thì thấy  Tô Ý!
Không  hai lời  nhấc chân  tới: "Tô Ý,     cô cố ý ?”
Tô Ý trừng mắt : "    cô  tin ?”
Bạch Nhược Lâm hừ lạnh một tiếng: "Không  chột  thì cô chạy  gì? đừng tưởng rằng ỷ  trèo lên đoàn trưởng Chu là cô  thể ở trong đại viện hô mưa gọi gió!"
"Cô cho rằng đoàn trưởng Chu thật lòng thích cô ? Chẳng qua là  cô đáng thương mà thôi! Người giống như cô  gia thế   gia thế,  tiền   tiền,   gương mặt , cô cũng  đắc ý  lâu !"
Tô Ý: Cảm ơn cô  khích lệ !
Bạch Nhược Lâm thấy cô  tức giận, thanh âm  khỏi cao lên hai phần: "Tâm cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy! Nếu cô  tin, chúng  cùng xem thử, lúc nào thì   sẽ chán ghét  vứt bỏ cô!”
“Bạch Nhược Lâm!”
Bạch Nhược Lâm đang , đột nhiên  thấy Tần Vân Phong tức giận gọi tên cô .
Vừa  đầu, quả nhiên thấy    tới.
“Không   đang xếp hàng - -
Mới   một nửa,   thấy Chu Cận Xuyên  bên cạnh Tần Vân Phong.
“Làm phiền nhường đường!”
Chu Cận Xuyên lướt qua hai , trực tiếp đặt thức ăn  mặt Tô Ý,  mặt  chút  vui: "Người khác bắt nạt   cãi  ?”
DTV
Tô Ý: “...”