Diệp Tiểu Vũ đang hâm mộ, Chu Cận Xuyên  hỏi nhân viên bán hàng lấy một cái màu xanh đưa cho  bé.
Diệp Tiểu Vũ  dám nhận lấy: "Cháu cũng ?"
Chu Cận Xuyên  : "Sao? Không thích màu ?”
Diệp Tiểu Vũ nuốt một ngụm nước miếng: "Thích, nhưng cặp sách của cháu còn  rách.”
“Vậy thì mua về để  đổi !”
Diệp Tiểu Vũ nhếch miệng , lộ  một hàm răng trắng.
Lúc   bé đeo ba lô màu xanh lá cây cũng là chú Chu cho,  bé vẫn luôn yêu quý, cũng  thích.
 hôm nay  ba lô hai quai mua trong thị trấn, thích đến mức     thế nào cho .
Vừa nghĩ tới khi  thể đeo túi sách  đến trường học,  khỏi lập tức thẳng lưng.
Lúc Chu Cận Xuyên mua đồ cho hai đứa nhỏ, Tô Ý ở một bên .
Nhìn tốc độ tiêu tiền , nhịn   ở một bên kêu gào thổ hào!
Tuy rằng chỉ là ở thị trấn nhỏ xa xôi, Tô Ý   một loại cảm giác như đang  tổng giám đốc tiêu tiền như nước ở thành phố lớn.
Thừa dịp mấy  họ mua đồ, Tô Ý cũng lén lút mua vớ và nội y của .
Chu Cận Xuyên thấy nhưng  lên tiếng, chỉ  dạo ở lầu một chờ cô xong, lúc  mới mở miệng : "Lên lầu hai xem .”
Đến tầng hai, Tô Ý mới   nơi  là bán quần áo nữ may sẵn.
Tô Ý  chút suy nghĩ  lùi bước: " vẫn nên mua nguyên liệu về  là  !”
Chu Cận Xuyên : "Đi xem một chút,   .”
Hai đứa nhỏ cũng lôi kéo Tô Ý khuyên: "Nhìn xem.” 
Tô Ý gật gật đầu: "Được, xem một chút .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-107.html.]
Có kiểu dáng  mắt,   chừng  thể tìm chút linh cảm trở về vẽ    hai món.
So với lầu một rộn ràng nhốn nháo, khu quần áo may sẵn ở lầu hai vắng vẻ hơn  nhiều.
Mấy  họ  dạo một vòng Tô Ý vốn kiên định, chỉ   mua,  sự khuyên bảo của hai đứa nhỏ cô mới thử vài món.
Sau đó cảm thấy giá cả cũng thích hợp, cắn răng mua một bộ quần dài và áo khoác.
Vừa chuẩn  , Chu Cận Xuyên vốn dĩ luôn im lặng  lên tiếng đột nhiên vươn ngón tay chỉ: “Cái   tệ, thử xem.”
Tô Ý  theo ngón tay , là một chiếc áo khoác len cashmere màu hồng nhạt,   mềm mại, quả thực   mắt.
DTV
Không nghĩ tới một thẳng nam như Chu Cận Xuyên   ánh mắt  như thế.
   thấy giá, Tô Ý lập tức xua tay từ chối: "Quên , cũng cũng  mua đủ .”
Nhân viên bán hàng thấy khí chất hai   tầm thường, trong tay  mua  ít đồ nên hết sức nhiệt tình chủ động giới thiệu: "Đồng chí, ánh mắt của chồng cô thật ! Cái áo khoác len cashmere  là từ bên hải ngoại tới, Tây Bắc chúng   mới  thu thì trời  lạnh, mua  một cái  sai !"
Tô Ý đỏ bừng mặt: "Không   , chúng    vợ chồng.”
Chu Cận Xuyên cũng  hổ  dám nhúc nhích.
Hai đứa nhỏ thấy thế cũng đều hé miệng  trộm.
Nhân viên bán hàng      quan hệ vợ chồng,   hai đứa nhỏ, quả thật là  nhỏ hơn nữ đồng chí  bao nhiêu nên thử thăm dò: “Đây là đối tượng mới gặp ? Không , hiện tại đầu năm nay đàn ông lấy vợ  hai như    ưa chuộng, hơn nữa cũng thương cô!"
Tô Ý  giải thích rõ , vội vàng kéo hai đứa nhỏ rời .
Chu Cận Xuyên ho nhẹ một tiếng, hồi phục tinh thần: "Không , thử một chút .”
Trong lúc  chuyện, nhân viên bán hàng  lấy quần áo xuống đưa tới  mặt Tô Ý.
Trong lòng Tô Ý yên lặng thở dài, cầm lấy quần áo   phòng thử đồ.
Trong lúc Tô Ý thủ quần áo, chị nhân viên bán hàng bắt đầu trò chuyện với Chu Cận Xuyên và hai đứa nhỏ.
"Đồng chí,  dáng vẻ của  thì  là một quân nhân  ?"
“Trách    cô gái trẻ tuổi xinh  như  nguyện ý theo ! Một  nuôi hai đứa nhỏ chắc chắn là  dễ dàng gì ?”