"Anh Tần, anh nói đúng, chúng ta không cần phải tức giận với loại người đó.
Chỉ là em nghĩ không ra, cũng không biết Tô Ý đã dùng thủ đoạn tốt đẹp gì, có thể làm cho đoàn trưởng Chu mê muội thành như vậy?"
Tần Vân Phong mím môi trả lời: “Có lẽ chỉ đơn thuần đưa cô ấy đến huyện, đứa nhỏ cũng ở đấy, nên đồng chí Tạ cũng ở đấy.”
DTV
Đáy lòng Bạch Nhược Lâm hừ lạnh một tiếng: "Anh Tần là đàn ông nhìn không ra cũng bình thường, dù sao Tô Ý này không đơm thuần như anh nghĩ, chúng ta đi xem sẽ biết.”
Trong lòng Tần Vân Phong lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ đoàn trưởng Chu thật sự sẽ coi trọng Tô Ý, cô gái nông thôn không có cái gì kia?
Không biết vì sao, vừa nghĩ tới khả năng này, Tần Vân Phong lập tức cảm thấy đáy lòng dâng lên một trận chua xót.
Trong mắt cô gái kia đã từng chỉ có mình anh ta trong lòng.
Cho dù là tương lai bị từ hôn, anh ta cũng thủy chung ở mãi trong lòng cô.
Nhưng kể từ khi cô đến đây, mọi thứ dường như đã thay đổi.
Suốt đường đi, Diệp Tiểu Vũ và Diệp Tiểu Noãn đều líu ríu nói chuyện, hưng phấn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Ý ngồi ở giữa tuy nhìn bình tĩnh hơn hai đứa nhỏ một chút, nhưng trong lòng cũng rất kích động.
Nhất là nhìn thấy đường phố “sầm uất” bên ngoài cũng hưng phấn giống như nông dân vào thành họp chợ!
Có thể thấy được mọi người đều sẽ thay đổi, lúc trước ở thành phố lớn, đường phố sầm uất hơn nữa cũng không có cảm giác gì.
Bây giờ ở một thị trấn nhỏ huyện Tây Bắc năm 80, có thể làm cô vui mừng reo hò.
Tạ Tiểu Quân dừng xe trước cửa hàng bách hóa, đưa chìa khóa xe cho Chu Cận Xuyên.
"Đoàn trưởng Chu, buổi chiều tôi sẽ tới đây đón mọi người!”
Chu Cận Xuyên đáp một tiếng.
Chờ anh ta đi rồi, Tô Ý mới kinh ngạc nói: "Tạ Tiểu Quân không đi dạo phố cùng chúng ta à?"
Chu Cận Xuyên lại ừ một tiếng: "Cậu ta có việc riêng của mình.”
Tô Ý cũng không hỏi nhiều, dù sao trong thị trấn không có ai biết bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-106.html.]
Không sao cả.
Tô Ý có một loại cảm giác vui sướng như chim sổ lồng đang muốn tìm cung tiêu xã ở chỗ nào.
Chợt nghe thấy Chu Cận Xuyên chỉ vào tòa nhà ba tầng phía trước nói: "Đây là cửa hàng bách hóa của thị trấn, nơi đó có đầy đủ hàng hóa nhất, vào xem đi!"
Tô Ý nhìn thoáng qua, phản ứng đầu tiên chính là sờ sờ túi áo của mình.
[Nơi này có đắt quá không? Cũng không biết có mang theo đủ tiền không?]
Chu Cận Xuyên đi ở phía trước, theo bản năng quay đầu nhìn ba người cười cười: "Ba người các cô muốn mua gì cứ chọn, tôi mang đủ tiền.”
Anh biết rất rõ, trong khoảng thời gian này tiền sinh hoạt phí cho cô, gần như tất cả đều dùng cho hai đứa nhỏ.
Cho nên mới nói lời này, cũng nhấn mạnh bao gồm cả cô vào.
Tô Ý đi ngay sau lưng Chu Cận Xuyên, nên anh vừa quay đầu lại đã biến thành mặt đối mặt.
Có lẽ là vì không phải trong quân đội, gương mặt Chu Cận Xuyên có vẻ thoải mái không ít.
Trên mặt còn mang nụ cười nhàn nhạt.
[Trời ạ, Chu Cận Xuyên cũng biết cười.]
[Không ngờ, lúc Chu Cận Xuyên cười rộ lên thậm chí còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt, có chút giống anh Bân nam thần của mình.]
Chu Cận Xuyên dừng bước, phản ứng đầu tiên là có chút ngại ngùng.
Sau đó, nam thần? Anh Bân? Người này là ai? Chẳng lẽ chính là người đàn ông bắt tay cô lần trước khi xem phim?
Người đàn ông kia cười rộ lên cũng có lúm đồng tiền?
Tô Ý thấy anh đột nhiên dừng lại, còn có chút kinh ngạc: "Đoàn trưởng Chu, anh làm sao vậy?
Chu Cận Xuyên tìm tòi nghiên cứu nhìn cô một cái, sau đó yên lặng đi vào.
Tô Ý: “...”
Chẳng lẽ thổ hào muốn đổi ý? Nhưng cô vốn dĩ cũng không có ý định để anh trả tiền cho mình.
Mấy người vào lầu một, đầu tiên là mua giày chơi bóng mới cho hai đứa nhỏ, quần áo phải mặc vào thu, sau đó lại chọn túi sách cho Noãn Noãn.