Trước ngày nghỉ một ngày, thừa dịp Chu Cận Xuyên tới, Tô Ý còn đặc biệt nói với anh: "Đoàn trưởng Chu, ngày mai nghỉ phép tôi phải đi lên huyện, Tiểu Vũ và Noãn Noãn làm phiền anh chăm sóc.”
Chu Cận Xuyên nhìn cô: "Vào huyện?”
Tô Ý ừ một tiếng: "Hiếm khi được nghỉ phép, tôi muốn đi dạo trong huyện mua chút đồ, vốn dĩ định mang theo hai đứa nhỏ, nhưng tôi sợ gặp phải mẹ đẻ của hai đứa, vậy thì sẽ gặp rắc rối.”
Chu Cận Xuyên suy tư một lát, sau đó mở miệng nói: "Cô suy nghĩ cũng đúng, để tôi đi cùng các cô một chuyến vậy!”
Tô Ý giật mình, anh cũng muốn đi?
Chu Cận Xuyên thấy cô không trả lời, nên chủ động giải thích: "Đúng lúc sắp vào thu, Noãn Noãn cũng phải đến nhà trẻ, cũng phải đi mua quần áo, cặp sách, đồ dùng cho đứa nhỏ.”
[Tốt thì tốt, chỉ sợ người khác nhìn thấy lại nói bậy nói bạ.]
DTV
Chu Cận Xuyên: “...”
“Tạ Tiểu Quân cũng đúng lúc muốn vào huyện.”
Lúc này Tô Ý mới vui vẻ đồng ý: "Như vậy là tốt nhất! Vậy làm phiền hai người!”
Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn vừa nghe mình cũng có thể đến huyện, vui vẻ chạy khắp sân.
…..
Đến ngày nghỉ phép, Tô Ý muốn tránh sự chú ý của người khác, vẫn để Tạ Tiểu Quân và Chu Cận Xuyên chờ ở ngoài cổng.
Cô mang theo Tiểu Vũ và Noãn Noãn đến chỗ gặp mặt.
Mặc dù Chu Cận Xuyên cảm thấy không cần thiết nhưng vẫn đồng ý, sợ ba người tới trước, nên đã sớm đưa theo Tạ Tiểu Quân chờ ở ngoài cửa.
Khi đang chờ trong xe, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa xe.
Tạ Tiểu Quân cho là ba người tới, vội vàng xuống xe hỗ trợ mở cửa.
Nào biết lại là hai người Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm.
Bạch Nhược Lâm nhìn thoáng qua Chu Cận Xuyên ngồi trong xe, cười hỏi: "Đồng chí Tạ, thật trùng hợp, các anh đây là muốn đi làm nhiệm vụ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-105.html.]
Tạ Tiểu Quân lắc đầu: "Không phải, hôm nay nghỉ ngơi, chúng tôi chuẩn bị vào huyện.”
Bạch Nhược Lâm giật mình, nhìn thoáng qua Tần Vân Phong: "Đúng dịp, hai chúng tôi cũng đang chuẩn bị ngồi xe đi vào huyện, nếu thuận tiện --"
Tạ Tiểu Quân vừa nghe lập tức hiểu ra, vội vàng xua tay: "Ngại quá, việc này không tiện lắm.”
Bạch Nhược Lâm còn chưa nói xong đã bị từ chối ngay tại chỗ, trên mặt không nén được giận: "Phía sau các anh không phải cũng không có người sao?”
Tần Vân Phong ở phía sau kéo nhẹ Bạch Nhược Lâm: "Được rồi, chúng ta ngồi xe đi cũng vậy.”
Bạch Nhược Lâm vừa nghĩ đến phải ngửi mùi khó chịu trong xe buýt kia đã không nhịn được nhíu mày, còn muốn nói gì đó.
Đột nhiên thấy Tô Ý mang theo hai đứa nhỏ đi tới.
Tô Ý nhìn thấy hai người cũng sửng sốt, nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh.
"Hai người này đã làm hòa lại rồi?”
Đây hình như là lần đầu tiên hai người nhìn thấy Tô Ý vui vẻ như vậy.
Một bên để cho hai đứa nhỏ lên xe, một bên vui vẻ chào hỏi nói: "Hai người đây là muốn ra ngoài hẹn hò sao?"
Bạch Nhược Lâm tức giận lườm cô một cái: "Thì ra là đang chờ các cô, đồng chí Tạ, vừa rồi anh nói thẳng có người là tốt rồi, cũng không cần để chúng tôi ở đây hỏi nửa ngày.”
Nói xong, tức giận lôi kéo Tần Vân Phong đi.
Tô Ý sau khi lên xe còn không hiểu ra sao: “Hai người này làm sao vậy? Lại cãi nhau?”
Tạ Tiểu Quân vội vàng giải thích nói: "Không phải, vừa rồi cô ta nhất định muốn ngồi xe chúng tôi đi vào trong huyện, dù nói không tiện nhưng cô ta vẫn cứng rắn muốn ngồi, may mắn là các cô tới."
Tô Ý: Chỉ cần không phải hai người cãi nhau là tốt rồi!
Chờ ba người ngồi xuống, Tạ Tiểu Quân đạp phanh ga chạy về hướng thị trấn.
Bạch Nhược Lâm bị bụi đất do xe chạy ngang qua làm ho sặc sụa, nhịn không được mắng theo xe hai câu.
Tần Vân Phong vội vàng khuyên nhủ: "Đừng nóng giận, chúng ta thật vất vả mới nghỉ phép ra ngoài giải sầu, đừng vì chuyện không đáng mà làm ảnh hưởng đến tâm tình.”
Bạch Nhược Lâm nghĩ đến mục đích đi ra ngoài hôm nay, đành đè nén bất mãn trong lòng xuống.