Tô Ý đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nắm lấy tay cô ta, tay kia trở tay cho cô ta một bạt tai!
Bạch Nhược Lâm lập tức hét lên: "Anh Tần, anh mau giữ chặt cô ta!”
Tần Vân Phong không vui nhìn thoáng qua Tô Ý: "Cô thật quá đáng, tại sao lại ra tay đánh cô ấy?"
Tô Ý một lời khó nói hết liếc anh ta một cái: "Anh mù à? Rõ ràng là cô ta ra tay trước, tôi là phòng vệ chính đáng!”
Bạch Nhược Lâm không chịu bỏ qua, la hét muốn Tần Vân Phong thay cô ta bắt lấy Tô Ý, để cô ta cũng phải báo thù một lần.
Tô Ý lạnh lùng nhìn về phía Tần Vân Phong: "Nếu anh dám động vào tôi một chút, ngày mai tôi sẽ mang theo thư từ hôn lên phía trên tố cáo hai người!"
Tần Vân Phong mím môi, không dám động.
Đang lúc Bạch Nhược Lâm phát điên ác độc muốn nhào tới đánh nhau với Tô Ý.
Trong bóng tối đột nhiên có người quát một tiếng: “Đây là đang làm gì?”
Bạch Nhược Lâm vừa giơ tay lên, chợt nghe thấy có người quát một tiếng, sợ tới mức vội vàng buông tay xuống.
“Chu, đoàn trưởng Chu, chúng tôi không làm gì cả, chỉ tìm cô ấy trò chuyện.”
Tô Ý không nói hai lời liền đi tới trước mặt Chu Cận Xuyên: "Hai người bọn họ thừa dịp trời tối không có ai, muốn hợp tác đánh tôi!"
Bạch Nhược Lâm vội vàng đưa bàn tay ra phía sau: “Tôi không đánh, chỉ là muốn hù dọa cô ta một chút, hơn nữa là cô ta đánh tôi trước, trên mặt tôi vẫn còn đau rát.”
"Đoàn trưởng Chu, trong đại viện đã có người hiểu lầm quan hệ của hai người, anh giúp Tô Ý gây ồn ào như vậy cũng không tốt đâu?"
Chu Cận Xuyên trầm giọng nói: "Trong đại viện nhàn rỗi nói nhảm, cũng có một phần công lao của Cô?"
“Không tuyệt đối không có!”
Bạch Nhược Lâm còn muốn giải thích, bỗng nhiên bị Tần Vân Phong lôi đi.
“Sao anh lại kéo em?”
DTV
Tần Vân Phong kéo thẳng cô ta ra xa mới ngừng lại: "Em biết rõ không chiếm được lợi từ cô ấy, còn hay gây ầm ĩ với cô ấy.”
Bạch Nhược Lâm không thể tin trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Anh rốt cuộc là đối tượng của em hay là của Tô Ý? Tại sao lần nào anh cũng đều giúp cô ta mà không giúp em? Anh có phải đã hối hận rồi phải không?
Ánh mắt Tần Vân Phong trầm xuống: "Anh không có, em đừng suy nghĩ bậy bạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-102.html.]
Bạch Nhược Lâm thấy anh ta lãnh đạm như vậy, càng hoảng hốt: "Em nghĩ bậy bạ? Vậy vừa rồi em nói anh bắt lấy cô ta sao anh không bắt?”
"Rõ ràng là cô ta đánh em, người bị đánh cũng là em, tại sao ngay cả một lời anh cũng không nói?"
Tần Vân Phong hít sâu một hơi, có ý muốn khuyên cô ta tỉnh táo lại: "Ngay từ đầu là em đi tìm cô ấy gây phiền phức trước, cũng là em muốn ra tay trước, cái tát này xem như là bài học, về sau em đừng như vậy kích động như vậy nữa!"
Bạch Nhược Lâm: "...!!”
“Tần Vân Phong! Tôi hận anh!!!”
Nói xong, Bạch Nhược Lâm cũng không quay đầu lại mà chạy đi.
…..
Bên kia, Tô Ý đợi ba người đến sau đó thì mới lên tiếng: "Để tôi giúp cô!”
Tô Ý không khách khí đưa ghế cho anh.
Chu Cận Xuyên nhẹ giọng cười cười: "Hiện tại không cần tránh hiềm nghi sao?”
Tô Ý giật giật khóe miệng: “Trời tối như vậy, lại không có ai!”
“Vừa rồi trước mặt Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm, cô cũng không né tránh.”
“Là hai người họ thì không sao cả!”
Không tính là người!
Chu Cận Xuyên cười cười không nói gì, mang theo ba người đi về nhà.
Chờ đi đến một góc, đột nhiên thấy Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm cãi nhau túi bụi, Bạch Nhược Lâm còn tức giận chạy đi.
Tô Ý nhìn Tần Vân Phong đang đứng sững tại chỗ, không khỏi thở dài dưới đáy lòng.
[Tần Vân Phong, anh ngược lại nên đuổi theo nha!]
[Xong rồi xong rồi, hai người này sẽ không thật sự bị mình chia rẽ chứ!]
[Không được, không được, phải nghĩ biện pháp gì mới được.]
Tô Ý trầm mặc cả đường về đến nhà.
Cuối cùng lúc Chu Cận Xuyên rời đi như thế nào cũng không biết.