Nói xong, Từ Tiểu Cần vẫy tay với anh lính bên cạnh: "Anh ở đây!”
Chỉ thấy người nọ sau khi nhìn thấy Từ Tiểu Cần thì lập tức cười đi tới: "Vừa rồi tìm nửa ngày không thấy em, không nghĩ ở gần như vậy!"
Từ Tiểu Cần cười hì hì kéo cánh tay Tô Ý giới thiệu: "Anh, đây chính là Tô Ý em nói với anh trong điện thoại, lần này có thể ở lại là nhờ có chị ấy.”
“Tô Ý, đây là Từ Bân, anh trai em."
Từ Bân nhìn Tô Ý, ngượng ngùng cười cười, đồng thời vươn tay ra: "Đồng chí Tô, cảm ơn cô đã chăm sóc em gái tôi!"
Tô Ý cũng chỉ có thể vươn tay nhanh chóng nắm lấy, lễ phép cười nói: "Chào đồng chí Từ, hai chúng tôi xem như hỗ trợ lẫn nhau, nên làm.”
Từ Tiểu Cần thấy hai người khách khí như vậy, không khỏi đùa giỡn: "Hai người cũng quá khách khí rồi, hai chúng ta quen thuộc như vậy, chị cũng cứ gọi là anh như em thôi.”
Tô Ý vội vàng len lén nhéo Từ Tiểu Cần một cái, lúc này mới yên tĩnh lại.
“Xem phim trước đi!"
“Cũng tốt, anh, anh ngồi bên cạnh em đi! Đúng lúc trò chuyện với chúng em.”
Tô Ý: “....”
Bên kia, Tạ Tiểu Quân mang theo hai đứa nhỏ đi lên phía trước.
Chu Cận Xuyên thấy chỉ có hai đứa nhỏ, Tô Ý không tới.
Không khỏi quay đầu nhìn lướt qua, đúng lúc thấy được Tô Ý ở trong đám người.
Sắc trời tối tăm, nhưng cô ở trong đám người lại như phát sáng, rất khó để người khác không chú ý.
Chỉ thấy cô và một đồng chí nam bên cạnh vừa nói cười vừa bắt tay.
Đây là thật sự muốn xem mắt?
Chu Cận Xuyên nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Vũ: "Sao cô ấy không đến?”
Diệp Tiểu Vũ vội giải thích: "Có lẽ là chị Tô sợ bị người ta bàn tán, vì tránh hiềm nghi đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-101.html.]
Tránh hiềm nghi? Thì ra là muốn tránh hiềm nghi với anh? Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, không nói nữa.
Bộ phim bắt đầu.
Tô Ý là lần đầu tiên xem loại phim ngoài trời này, tuy rằng tình tiết không có gì đặc biệt, nhưng bầu không khí lại rất sôi nổi.
Trong đám người thỉnh thoảng cũng sẽ có từng trận cười vang lên.
Tô Ý bất tri bất giác cũng xem đến mê mẩn.
Chờ bộ phim kết thúc, lúc này mới đứng lên tạm biệt hai anh em Từ Tiểu Cần.
Một mình đứng phía sau sân tập chờ hai đứa nhỏ cùng về nhà.
Nào biết vừa mới đứng vài giây, đã gặp Bạch Nhược Lâm và Tần Vân Phong đi ngang qua.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Bạch Nhược Lâm thấy Tô Ý một mình đơn độc, đương nhiên là muốn châm chọc đôi câu.
"Tôi nghe nói có cô muốn trèo cành cao, còn muốn trèo lên cành cao nhất đại viện chúng tôi, có điều leo lên càng cao, đến lúc đó rơi xuống chẳng phải là muốn tan xương nát thịt hay sao?"
Tô Ý lạnh lùng ồ một tiếng: "Vừa rồi lúc dì Lưu xin lỗi, cô bị điếc hay là mù?”
Bạch Nhược Lâm cũng cười lạnh đáp lại: "Tôi chỉ là khuyên cô đừng mơ mộng hão huyền, đến lúc đó ngã đến đầu rơi m.á.u chảy không sao, nếu thanh danh mang tiếng xấu bị đuổi ra ngoài, chỉ sợ đừng làm liên lụy tới anh Tần!"
Tô Ý nhìn cô ta một cái: "Ồ!”
"Cô --" Bạch Nhược Lâm nhìn không quen dáng vẻ cái gì cũng không quan tâm kia của cô: "Anh Tần, anh nhìn cô ta xem!"
DTV
Vừa rồi ánh mắt của Tần Vân Phong vẫn dùng trên mặt Tô Ý, lúc này được Bạch Nhược Lâm nhắc nhở, bấy giờ mới lên tiếng: "Tô Ý, cô nên quản tốt bản thân, đừng làm mất mặt trong quân đội.”
Tô Ý lườm anh ta một cái, hỏi ngược lại: “Cái gì gọi là mất mặt? Là đối tượng với đoàn trưởng Chu gọi là mất mặt? Hay là có vị hôn phu cũ như anh càng mất mặt hơn?” Mất mặt như thế nào đi nữa cũng không mất mặt bằng việc hai người vụng trộm?”
“Hai người làm mất mặt ở trên bảng thông báo, ai có thể so sánh với các người?! Thứ mất mặt xấu hổ!”
Tô Ý bộc phát mắng hai người một hơi, thoải mái hung hăng một trận.
Bạch Nhược Lâm lấy lại tinh thần, tức giận đến mức không biết phản bác lại như thế nào, trực tiếp giơ tay lên chuẩn bị tát vào mặt Tô Ý.