Xuyên sách trở thành nữ hoàng bất động sản - Chương 476
Cập nhật lúc: 2025-03-03 21:43:05
Lượt xem: 1
Phong cách cổ đại kết hợp chung với khoa học kỹ thuật hiện đại không những không tạo cảm giác xung, ngược lại khiến cho Hứa Yểu có cảm giác mỹ học cổ đại đều không hề bị đứt đoạn, mà còn ở kế thừa.
Cho dù khoa học kỹ thuật có phát triển ra sao, truyền thống vẫn có thể chiếm được một vị trí nhất định, lúc này Hứa Yểu bỗng nhiên hiểu ra phần nào kịch bản của Nghiêm Tưởng.
Hứa Cảnh chú ý tới biểu cảm của Hứa Yểu, hắn còn nhấn mạnh: “Đó thật sự là một toà nhà rách, không tính là bất động sản chất lượng cao.”
Hứa Yểu: “Có thật không? Em không tin.”
Hứa Cảnh: “...”
Hứa Yểu phụ họa thêm: “Mấy ngày nữa, em sẽ tự mình tới đó xem, coi thử có thể dùng căn nhà đó để quay phim hay không. “
DTV
Dù thế nào đi nữa, đó cũng là của hồi môn trong tương lai của cô, vì vậy cô phải xem xét thật cẩn thận.
Hứa Cảnh vẫn luôn cảm thấy có vẻ không ổn, anh đặt ly nước xuống, rồi cầm túi tài liệu của mình quay về phòng sách, vừa mới ngồi xuống bàn làm việc, Hứa Cảnh lập tức gửi cho Quý Chính Khanh một tin nhắn WeChat.
[Hứa Cảnh: Cậu nói với Yểu Yểu chuyện về tòa nhà 100 năm ở đường Du Hưng để làm gì?]
[Quý Chính Khanh: Tôi muốn nhanh chóng kết hôn.]
Quý Chính Khanh nói thẳng ra như vậy, khiến Hứa Cảnh nhất thời trở nên ngơ ngác, cái gì?
Hứa Cảnh nhìn chằm chằm màn hình một hồi, gương mặt khôi ngô phi phàm của anh lộ ra một nụ cười lạnh, anh cầm điện thoại lên gửi cho người bên kia màn hình một tin nhắn thoại.
“Tưởng tượng hay lắm.”
Quý Chính Khanh ngồi nghiêng người trước màn hình, anh thong thả uống một hớp cà phê, anh không trả lời lại Hứa Cảnh mà cầm ly cà phê lên chụp một tấm hình rồi gửi qua cho Hứa Yểu, đồng thời gửi một tin nhắn thoại qua cho cô: “Yểu Yểu, cũng không ngon lắm.”
[Tiểu Hứa cho thuê chuyên nghiệp AAAA: À, em sẽ đi pha cà phê ngay đây.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-hoang-bat-dong-san/chuong-476.html.]
Lúc nãy, toàn bộ sức chú ý của Hứa Yểu đều bị tòa nhà cổ 100 năm ông nội tặng cho cô làm của hồi môn thu hút, quên mất mình đã đồng ý với Quý Chính Khanh sẽ tự tay pha cà phê cho anh.
Nghĩ tới tòa nhà cổ hồi môn này còn có giá trị hơn cả tòa nhà của Hứa gia hiện tại, tâm trạng của Hứa Yểu cực tốt, lúc này cô còn ngâm nga một bài hát rồi vào phòng bếp nhỏ của mình pha cà phê.
Mỗi khu nhà đều sẽ có phòng bếp riêng, lúc tâm trạng không tốt cô có thể cho đầu bếp tới nấu cơm ngay trong phòng bếp của mình, không cần phải đi tới nhà bếp chính, điều quan trọng là Hứa Yểu cũng không muốn tới phòng bếp lớn để pha cà phê.
Lúc cô đang bận rộn, Lục Dã và cô đều nghe thấy tiếng chuông cửa, Hứa Yểu bảo Lục Dã ra mở cửa. Anh trai cô là một người cuồng công việc, thông thường vào giờ này, anh vẫn đang ở trong phòng sách làm việc kiếm tiền, có lẽ người tới là quản gia.
Hứa Cảnh bước vào trong phòng, cái mũi thính lập tức hít hà: “Thơm quá.”
Hứa Yểu nghe được giọng nói của anh, cô lập tức nhanh chóng thẳng lưng lên, công việc đang làm dở trên tay lập tức ngừng lại.
Hứa Cảnh đi tới bên cạnh Hứa Yểu, ánh mắt của anh nhìn xuống bàn bếp, tâm trạng không vui do Quý Chính Khanh gây ra lúc nãy lập tức trở nên tốt đẹp, ý cười tràn ngập trong mắt anh: “Cảm ơn Yểu Yểu.”
Hứa Cảnh biết rõ tất cả sở thích của Hứa Yểu, anh biết Hứa Yểu không thích uống cà phê, còn anh lại rất thích. Trong nhà này, trừ anh ra, ai có thể khiến em gái anh tự tay pha cà phê cho uống chứ?
Chỉ có anh.
Hứa Yểu: “... Không có gì, anh thích là được.”
Hứa Cảnh rất hài lòng, anh ngồi xuống bên cạnh, suy nghĩ nên khuyên nhủ Hứa Yểu như thế nào để cô không thấy đầu óc nóng lên, suy nghĩ quanh co.
Ánh mắt anh chợt nhìn qua di động của Hứa Yểu đang đặt ở trên bàn, màn hình di động sáng lên một cái.
[Chính Khanh: Em không cần quá vất vả pha cà phê, anh không gấp.]
Hứa Cảnh: “?”
Hứa Yểu nhìn thấy ánh mắt của Hứa Cảnh, cô xấu hổ nói: “Em định pha 2 ly cho anh trai và cả vị hôn phu.”