Xuyên sách trở thành nữ hoàng bất động sản - Chương 475
Cập nhật lúc: 2025-03-03 21:43:03
Lượt xem: 1
Căn nhà cổ phong cách Hoa cổ có lịch sử 100 năm, Hứa Yểu theo bản năng nói: “Nhà của em à?”
Nhà cũ của Hứa gia hình như quả thực cũng rất có thể.
Nhưng ai lại dùng nhà mình để quay phim chứ? Anh trai Hứa Cảnh của cô còn đang ở trong nhà, anh trai cô là một tên cuồng ma sủng em gái, nếu cô mở lời có lẽ anh sẽ không ý, nhưng Hứa Yểu không muốn làm như vậy, cô có cảm giác làm như vậy có hơi thiếu đạo đức.
Dù sao đó cũng là nhà của mình, cô cảm thấy mình không nên làm ra chuyện như vậy.
Quý Chính Khanh thấp giọng nói: “Ở đường Du Hưng, thành Nam, Kinh Thị có một ngôi nhà cũ của Hứa gia có lịch sử 100 năm.”
Hứa Yểu mơ hồ nhớ lại lúc trước quản gia có nhắc tới với cô về một căn nhà nào đó, cô lập tức nhìn về phía Lục Dã luôn đi theo bảo vệ cô, ý bảo hắn kiểm tra một lượt.
Sau khi kiểm tra xong, Lục Dã lắc đầu nói: “Xin lỗi tiểu thư Yểu Yểu, trên mạng cũng không có thông tin về căn nhà cổ này.”
Căn nhà này vậy mà lại không được đăng ký trên danh sách.
Hứa Yểu nhìn thái độ chắc chắn của Lục Dã, lại nhìn sang dáng vẻ khẳng định của Quý Chính Khanh, cô có hơi do dự.
Hứa Yểu dự định sẽ về nhà hỏi lại Hứa Cảnh.
“Anh, có phải nhà chúng ta vẫn còn toà nhà cổ 100 năm không? Em không phải đang nói tới căn nhà hiện tại của chúng ta, mà là căn nhà ở đường Du Hưng.”
Cô vừa mới hỏi ra miệng, Hứa Cảnh đang đứng ngoài cửa cởi áo khoác bỗng dưng ngừng động tác lại, nhìn chằm chằm Hứa Yểu.
Hứa Yểu bị ánh mắt kia của Hứa Cảnh nhìn chằm chằm khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, cô đang định bảo Hứa Cảnh đừng để ở trong lòng, cô chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, Hứa Cảnh liền ném áo khoác cho quản gia, chậm rãi hỏi: “Tại sao Yểu Yểu lại biết Hứa gia chúng ta có một căn nhà cổ 100 năm ở đường Du Hưng, thành Nam?”
Quả nhiên thực sự có! Quý Chính Khanh cũng biết nhiều thật đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-hoang-bat-dong-san/chuong-475.html.]
Nhưng Hứa Yểu không muốn bán vị hôn phu của mình đi.
Hứa Cảnh truy hỏi: “Có phải tên trứng thối Quý Chính Khanh kia nói cho em không?”
Hứa Yểu: “...”
Thì ra ở trong lòng anh trai cô, bạn tốt Khanh Khanh của ngày xưa giờ đã trở thành tên trứng thối.
Nhìn phản ứng này Hứa Yểu, Hứa Cảnh liền xác định tin tức này chắc chắn do Quý Chính Khanh tiết lộ! Hứa Cảnh có vẻ tức giận, vẫn là quản gia đứng ở bên cạnh khuyên nhủ: “Anh Cảnh, hay là anh tiết lộ một ít thông tin cho tiểu thư Yểu Yểu đi, dù sao đây cũng là chuyện sớm muộn.”
Ông còn tri kỷ mà rót một ly nước qua cho anh.
Sau khi Hứa Cảnh bình tĩnh lại, anh cuối cùng cũng mở miệng nói: “Yểu Yểu, Hứa gia chúng quả thực có một căn nhà cổ trăm năm ở đường Du Hưng thành Nam, căn nhà đó không thua kém căn nhà hiện tại của Hứa gia chúng ta bao nhiêu.”
“Trước khi qua đời, ông nội đã dặn anh dùng căn nhà đó làm của hồi môn cho em, nó sẽ thuộc về em sau khi em lấy chồng.”
Tòa nhà cổ 100 năm kia cũng giống với 100 toà nhà khác của Hứa Yểu, là tài sản trước hôn nhân của cô, không có bất cứ liên quan gì tới những người khác.
Nhưng Hứa Cảnh không muốn Hứa Yểu kết hôn sớm như vậy, cho nên hắn hoàn toàn không hề nhắc tới tòa nhà cũ trăm năm kia một chữ nào, định để mấy năm nữa khi Hứa Yểu kết hôn, anh sẽ trực tiếp lấy ra.
Lúc trước, Hứa Yểu cũng đã nghe quản gia nhắc tới điều này, chỉ là quản gia cũng không nói rõ ra mà thôi, đôi mắt cô lập tức sáng lên: “Thật à? Có thể cho em xem mấy tấm ảnh chụp ở trong nhà không?”
DTV
Hứa Cảnh đành phải đưa điện thoại sang cho cô, tìm hình ảnh của căn nhà cũ trăm năm trong kho hình cho Hứa Yểu xem.
Đây là một tòa nhà cổ 100 năm điển hình, vẻ ngoài căn nhà tràn ngập mỹ học kiến trúc phương Đông, cột nhà được chạm trổ, núi giả san sát nhau.
“Ông nội cảm thấy sau này em rất có khả năng sẽ lấy chồng từ nơi này, vì vậy ông đã tiến hành sửa chữa lại căn nhà cổ này từ rất nhiều năm trước, trong nhà cũng có rất nhiều thiết kế hiện đại.”