Xuyên sách trở thành nữ hoàng bất động sản - Chương 462

Cập nhật lúc: 2025-03-03 21:42:38
Lượt xem: 2

Thế là bọn họ cho thuê hết những căn nhà còn lại, phần lớn những người thuê nhà ở đây đều là người trẻ tuổi mới bước chân vào xã hội, nghe nói còn có vài người đang đi thực tập.

Hai ông bà đều không có con cháu ruột thịt, nên khi nhìn thấy những hàng xóm trẻ tuổi có học thức cao kia, cả hai đều cảm thấy rất vui vẻ.

Những người trẻ tuổi này đều biết chuyện về Thôi Quốc Cường, vì thế bọn họ càng thêm tôn trọng ông Thôi, tình cảm xóm giềng rất tốt đẹp.

Hứa Yểu gật gật đầu nói: “Ông Thôi và bà Chu thấy ổn là được.”

“Là Tiểu Quý à?” Thôi Quốc Cường vui vẻ nói, “Cháu có biết g.i.ế.c gà không?”

Quý Chính Khanh thấy Thôi Quốc Cường cầm một con gà trống từ trong nhà ra, anh lập tức đứng lên, xắn ống tay áo lụa lên nói: “Để cháu giúp ông.”

Lục Dã đi tới cùng định bước lên nói hắn biết g.i.ế.c gà, nhưng lúc nhìn sang Quý Chính Khanh, hắn bỗng nhiên hiểu ra, hình như ông cụ đang kiểm tra Quý tổng, không cần hắn nhúng tay vào.

Thôi Quốc Cường nói con gà này là do người thân từ dưới quê gửi lên, là gà nông thôn hương vị rất ngon, vì vậy hôm nay mới nấu cho Hứa Yểu ăn.

Quý Chính Khanh túm lấy con gà đang giãy giụa, Thôi Quốc Cường cầm con d.a.o vô cùng quyết đoán nhanh chóng cắt đứt cuống họng của con gà trống, Lục Dã vào trong phòng bếp lấy một cái chậu ra để hứng tiết gà.

Thôi Quốc Cường thấy vẻ mặt Quý Chính Khanh vẫn không thay đổi, nếu không phải nghe mấy cô gái hàng xóm trẻ phía đối diện ngày nào cũng thảo luận ầm ĩ vị hôn phu của Hứa Yểu giàu có ra sao, Thôi Quốc Cường thiếu chút nữa còn cho rằng Quý Chính Khanh chính là một người g.i.ế.c gà chuyên nghiệp.

Thôi Quốc Cường xúc động nói: “Lúc còn trẻ, chỉ vào dịp Lễ tết mới có thể ăn được vài miếng thịt, lúc đó, ông chỉ cần một mình thôi là có thể g.i.ế.c được con gà, bây giờ ông đã già rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-hoang-bat-dong-san/chuong-462.html.]

DTV

Đây nào phải là đã già? Hứa Yểu im lặng nhìn ống tay áo trái trống rỗng của ông Thôi.

Hứa Yểu biết ông Thôi sẽ mãi mãi không bao giờ hối hận về việc ngày xưa từng lên chiến trường bảo vệ quốc gia, nhưng thỉnh thoảng, khi nhìn vào cánh tay trái đã mất đi của mình, có lẽ ông vẫn sẽ cảm thấy đau lòng nhỉ?

Cũng may là khoa học kỹ thuật đang không ngừng tiến bộ.

Lục Dã cúi đầu, hắn rõ ràng bởi vì nhìn thấy cánh tay của ông Thôi Quốc Cường nên cảm thấy có hơi lo lắng, hắn phải có một cơ thể thật khỏe mạnh mới có thể bảo vệ tiểu thư Yểu Yểu tốt hơn được.

Không bao lâu sau, con gà trống vừa nãy còn đang hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đã không còn sức sống nữa, bà Thúy Lan đi vào trong bếp lấy nước nóng đã đun sôi từ trước ra vặt lông gà trống, sau đó bà đi hầm thịt gà, còn nấu thêm không ít món ăn khác nữa.

Mùi thơm của thức ăn lần lượt toả ra từ trong bếp, TV trong phòng khách đang chiếu bộ phim “Tây Du Ký”, tràn ngập hương vị năm mới.

Hứa Yểu cũng đi vào bếp giúp đỡ, mấy người bận rộn một hồi, đồ ăn phong phú cuối cùng cũng đã được đặt lên bàn.

“Những món ăn này đều không ngon bằng cơm ở nhà hàng 5 sao, chỉ là chút cơm nhà, hai đứa đừng ghét bỏ.” Ông Thôi Quốc Cường ngại ngùng nói.

“Bọn cháu ghét bỏ gì chứ? Mấy món này đều rất ngon.” Hứa Yểu thấy Quý Chính Khanh đang rót rượu trắng cho ông cụ Thôi, anh còn hỏi bà Thúy Lan và Hứa Yểu có muốn uống rượu không, thấy cả hai người đều nói không uống anh bèn rót nước trái cây cho cả hai.

“Đúng rồi, bà có để dành một chén canh gà hầm cho mấy đứa tiểu Lưu nhà đối diện, vẫn đang còn ở trong nồi.” Bà Chu Thúy Lan vội vàng nhắc nhở.

Chu Thúy Lan mang canh qua cho mấy cô gái nhà đối diện, lúc về lại cũng mất vài phút.

Hứa Yểu rất ngạc nhiên, Thôi Quốc Cường vừa ăn cơm vừa uống rượu nói: “Áp lực của người trẻ tuổi bây giờ lớn hơn bọn ông nhiều, nghe nói mấy đứa sinh viên tiểu Lưu kia đến giờ vẫn chưa tìm được việc làm, giảng viên của bọn chúng còn thúc giục bọn chúng ra Tết phải nộp báo cáo thực tập báo cáo gì đó, bọn chúng cũng không về nhà ăn Tết.

Loading...