Xuyên sách trở thành nữ hoàng bất động sản - Chương 278

Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:52:21
Lượt xem: 5

Cô là vị hôn thê sẽ khác, dù có đi quá xa cũng không thành vấn đề.

Quý Chính Khanh nói như điều hiển nhiên, lại không phải là lời thề trong trường hợp trang trọng sau khi nghĩ sâu tính kỹ mới nói, Hứa Yểu bị câu nhẹ nhàng này làm xúc động, trái tim có cảm giác đặc biệt.

Xe dừng trước nhà hàng, Quý Chính Khanh xuống xe trước mở cửa xe cho Hứa Yểu: "Đến rồi."

Hứa Yểu đưa tay về phía anh, Quý Chính Khanh khựng lại mấy giây rồi cũng đưa tay ra, Hứa Yểu nắm lấy bàn tay ấm ấp của anh, bước xuống xe.

Hứa Yểu tiếp xúc với xương bàn tay thon dài của anh, chạm đến những vết chia mỏng giữa các đầu ngón tay, cùng với chút mồ hôi giữa lòng bàn tay anh.

Quý Chính Khanh nắm tay Hứa Yểu đi đến phòng bao đã đặt trước.

Quý Chính Khanh ngồi xuống trước mặt cô, đẩy thực đơn đến trước mặt Hứa Yểu rồi nhẹ nhàng hỏi: "Muốn ăn gì?"

Hứa Yểu chỉ vài món, Quý Chính Khanh hỏi ý kiến cô: "Không đến nhà anh chọn đồ sưu tầm thật sao?"

Gặp rất nhiều cừu, hiếm khi thấy con cừu béo nào chủ động được nhổ lông.

Hứa Yểu cũng không nói quá dứt khoát, chỉ nói mấy ngày nữa lại nói.

"Sẽ có một hội đấu giá di vật văn hóa quy mô lớn ở nước E, có hứng thú không?" Quý Chính Khanh khéo léo cắt bít-tết, đẩy đĩa ăn đến trước mặt Hứa Yểu, thản nhiên đưa ra lời mời cho buổi hẹn tiếp theo.

"Thật sao? Có rất nhiều đồ sưu tầm à?"

Quý Chính Khanh chịu ảnh hưởng của ông cụ nhà mình nên khá quan tâm tới phương diện này, anh gật đầu nói: "Ừ, có lẽ có cả đồ của nước ta bị lưu lạc bên ngoài. Muốn đi xem không?"

Ánh mắt Hứa Yểu chuyển động, khóe môi cô cong lên: "Được."

Hai người ăn bữa tối, Hứa Yểu cảm thấy hương vị bít-tết của nhà hàng này rất ngon, định ăn thêm vài miếng nữa.

Nhưng điện thoại đặt trong túi đeo chéo lúc này lại rung lên, Hứa Yểu nhìn vào hiển thị người gọi, nhận máy luôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-hoang-bat-dong-san/chuong-278.html.]

"Chị Yểu Yểu, em thi qua rồi! Em lấy được bằng lái rồi!"

DTV

Giọng nói trẻ con tràn đầy vui vẻ của cậu trai vang lên từ đầu dây bên kia.

Quý Chính Khanh mơ hồ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.

"Lấy được bằng rồi? Chúc mừng em nha Chiêu Chiêu, giỏi thật đấy." Hứa Yểu không tiếc lời khen ngợi.

Sau khi Hàn Chiêu thi tốt nghiệp cấp ba xong thì đã đi học lái xe, cậu nhóc này thi môn 2 hai lần, lần đầu tiên không qua, giáo viên hướng dẫn cùng không tức giận, ý chí tinh thần của cậu bé chán nản đi không ít.

Còn cảm thấy mình là đồ bỏ đi, không thể làm gì khác ngoài việc lập trình máy tính.

May mà có sự động viên của Hứa Yểu trong rất nhiều người, lần thứ hai thi môn 2 cậu nhóc này đã đạt 100 điểm hoàn mỹ vượt qua trót lọt.

Hàn Chiêu cầm tấm bằng mới ra lò, hai má còn đỏ ửng, ngượng ngùng nói: "Vẫn là chị Yểu Yểu tốt bụng, sắp xếp cho em một trường huấn luyện rất tốt. Đúng rồi chị Hoàng, anh Chu, anh Điền cũng đều lấy được bằng rồi."

Hứa Yểu có quá nhiều nhân viên, ký ức về chị Hoàng anh Chu mà Hàn Chiêu nói hơi mờ nhạt, chỉ biết những người này là những người trẻ tuổi được sắp xếp đi học cùng nhau.

"Chị phải chúc mừng cho mọi người chút nhỉ." Hứa Yểu cảm thấy thi được bằng lái là một chuyện đáng ăn mừng.

Hứa Yểu vô cùng thích phát lì xì, thường hay phát lì xì trong nhóm wechat của đoàn đội cho thuê và thường phát lì xì cho những nhân viên xuất sắc trong cuộc trò chuyện riêng.

Hàn Chiêu vội vàng nói: "Chị Yểu Yểu, chị đừng phát lì xì nữa."

Một số nhân viên khác thi đạt bằng lái cũng cảm thấy như vậy, bởi vì tiền họ học lái xe đều là Hứa Yểu cho, lại lấy lì xì của Hứa Yểu nữa thì thật xấu hổ.

Hứa Yểu đành chấp nhận: "Phát nhiều lì xì quả thật cũng không còn gì mới mẻ nữa, Hàn Chiêu, các em có hộ chiếu không?"

Hàn Chiêu có hơi không theo kịp tốc độ của Hứa Yểu, không biết sao đã nhảy từ bằng lái sang hộ chiếu rồi.

Nhưng mà Hàn Chiêu vẫn thành thật gật đầu nói: "Có."

Khi tình cảm của cha mẹ vẫn còn tốt, cả nhà cũng hay đi du lịch nước ngoài. Từ sau khi cha mẹ ly hôn lúc hắn học cấp hai, không còn được ra nước ngoài ngắm cảnh đời nữa.

Loading...