Xuyên sách trở thành nữ hoàng bất động sản - Chương 216

Cập nhật lúc: 2025-02-24 22:14:36
Lượt xem: 8

[Bà ca hậu Chu Thúy Lan bật đèn rồi? Bảy ông trước đấy bà ấy có bật đèn đâu, ông Thôi Quốc Cường còn chưa nói được nửa phút thì bà đã bật đèn...]

[Ahhhhh, đây không phải kịch bản thật chứ? Đây là tình tiết trong tiểu thuyết sao?]

[Hahaha, ông Thôi không nói lên lời rồi, bị vả mặt trong nháy mắt rồi à? Thế mà nói mình không muốn tìm bạn đời.]

[Hứa Yểu muốn giúp ông Thôi có phải là muốn giúp ông ấy tìm bạn già không? Người ông Thôi tìm có phải chính là bà Chu Thúy Lan không nhỉ? Đúng là tình tiết tiểu thuyết, tôi yêu rồi!]

[Lầu trên à! Vậy thuê nhà của Hứa Yểu = tặng người yêu? Hứa Yểu, chúa ơi!]

Cả đám cư dân mạng ồn ào trên sóng bình luận, đều nói là phải đi thuê nhà của Hứa Yểu, chờ Hứa Yểu sắp xếp người yêu cho họ.

"Tách --", "Tách --"!

Tiếng bật đèn lần lượt vang lên, sau Chu Thúy Lan, tất cả các bà khác cũng đồng loạt bật đèn, chiếu sáng cả hiện trường chương trình!

Bộn họ đều biết Hứa Yểu muốn nâng đỡ Thôi Quốc Cường nên thế nào cũng phải cho chút thể diện, mà quan trọng nhất là bọn họ đều từng trải qua thời đại đó, cảm thấy có cảm tình mãnh liệt hơn với cựu binh giải ngũ.

Mười bà lão khách mời, mười chiếc đèn sáng, đêm này tất cả đều sáng vì Thôi Quốc Cường!

Liễu Nghênh Hạ nhìn với gương mặt vô cảm, đây quả thực là một cảnh nổi tiếng của chương trình, tiếc là cô chẳng quan tâm, thậm chí một ống kính cũng không hướng về cô.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp lại nổi điên.

[! Sáng hết rồi, lo lắng trước đó của tôi đều vô ích, các bà ấy rất nể tình, ông Thôi còn tốt hơn ông Triệu.]

[Tình tiết trong tiểu thuyết, đúng là tình tiết trong tiểu thuyết, ông Thôi hào hoa quá, sau này chẳng lẽ phải khoe khoang với mấy ông già kia cả đời sao? Là mấy bà cụ đều cảm thấy ông ấy tốt, ông Thôi siêu ngầu hahaha!]

DTV

[Ông Thôi, không phải là ông không tìm bạn già sao? Đừng khách khí, mau từ chối bà ấy đi! [Đầu chó ngậm hoa.jpg]]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-hoang-bat-dong-san/chuong-216.html.]

[Hóng chuyện không chê chuyện lớn, ông Thôi kiên quyết từ chối, cho dù cả 10 đèn đều sáng cũng từ chối haha.]

Số lượt xem trực tuyến trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên tăng mạnh vì mười ngọn đèn đều được bật.

Khuôn mặt già nua của Thôi Quốc Cường đỏ lên trong nháy mắt, nhìn toàn bộ ngọn đèn sáng mà bối rối.

Một ông già khuyết tật như ông còn được đối xử như vậy? Điều kiện của ông không tốt, các bà ấy đều bật đèn cho ông?

Thôi Quốc Cường nhìn chằm chằm vào Chu Thúy Lan, người đầu tiên bật đèn cho ông, ông gãi gãi mái tóc hoa râm, khó tin nói: "Tôi cảm thấy bà trông rất quen, trước đây chúng ta từng gặp nhau chưa?"

Xem đi!

Hãy xem người già theo đuổi tình yêu trực tiếp đến mức nào!

Mượn cớ người quen cũ thì sao? Dùng tốt là được. Ông Thôi Quốc Cường của chúng ta có thể tốt hơn nhiều so với giới trẻ hiện nay.

Chu Thúy Lan cười nói: "Khi còn nhỏ tôi từng đến thôn Đại Ngô xã Thanh Long, khi đó người ta thích gọi tôi là Tiểu Thúy."

Thôi Quốc Cường hoàn toàn choáng váng, micro trong tay nặng nề rơi xuống vang lên tiếng "lạch cạch", nhưng ánh mắt đục ngầu của tuổi già vẫn không hề rời khỏi bà Chu Thúy Lan nửa phân!

Tiểu Thúy...

Tiểu Thúy!

Đầu óc không thể nào nhớ được mọi chuyện đột nhiên trở nên vô cùng sáng sủa, Thôi Quốc Cường sinh ra trong một gia đình nông dân bình thường, nơi đó gọi là thôn Đại Ngô xã Thanh Long, khi ông còn trẻ, có một số thành phần trí thức đã đến thôn dạy học.

Trong đầu Thôi Quốc Cường hiện ra một cô gái trẻ mặc áo hoa, luôn thích chắp tay đứng dưới cây bồ kết nhìn ông.

Người khác thích gọi bà là "Tiểu Thúy", bởi vì người trong thôn nói chuyện mang giọng địa phương đọc là "Tiểu Thôi", mỗi lần gọi cái tên này là Thôi Quốc Cường sẽ vô thức đáp lại, sau đó là tiếng cười trêu chọc của mọi người xung quanh, khi đó hai nam nữ trẻ tuổi đã bất giác gần gũi với nhau.

Cho đến khi ông ra chiến trường, quay về thì nghe nói Tiểu Thúy đã đi rồi, đến Cảng đảo (đảo Hồng Kông) cùng với gia đình, còn sắp xếp hôn sự cho bà.

Loading...