Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-05-01 11:51:46
Lượt xem: 428
Những người từng chỉ trích cậu, chửi mắng cậu, đánh đập thậm tệ, cậu sẽ không thèm nhìn thằng vào người ta, nhưng cậu chưa từng học qua cách đối xử với những người tốt với cậu.
Tuy rằng cách đối xử tốt của cô là muốn đào phần mộ của ba cậu...
Lúc sáng còn mắng cậu là bất hiếu, rồi tát cậu một cái, bây giờ lại định đào mộ ba cậu lên, chẳng lẽ người mẹ kế này của cậu có vấn đề về thần kinh sao?
Cậu kìm nén hồi lâu, dưới ánh mắt của Hồ Trân Trân, rất vất vả mới thốt ra một câu.
"Dì đừng đào, tôi gọi dì là mẹ."
Dù sao cậu cũng không có mẹ, Hồ Trân Trân cũng đã gả cho ông già kia, cậu theo lí cũng nên gọi cô một tiếng mẹ.
Hồ Trân Trân căng thẳng, suýt chút nữa bị sặc nước bọt của chính mình.
Vốn dĩ cô muốn thử xem có thể làm tăng độ ưa thích không, không ngờ lại có kết quả ngoài ý muốn.
[Phần thưởng được phát, thẻ ngân hàng của ngài nhận được một triệu nhân dân tệ!]
Một triệu!
Giọng nói của hệ thống vẫn văng vẳng bên tai Hồ Trân Trân, ánh mắt cô nhìn Giang Thầm cũng dịu dàng gấp mấy lần.
Đừng nói để Giang Thầm gọi cô là mẹ, bây giờ để Hồ Trân Trân gọi cậu là mẹ, cô cũng đồng ý.
Cô ấy vẫn chưa làm gì, cục cưng của cô đã cho cô một căn hộ và một triệu.
Khóe mắt Hồ Trân Trân thật sự có nước mắt, cô rất xúc động.
Cô thật sự không nghĩ tới, chỉ nói chuyện với Giang Thầm vài câu lại có thể nhận được nhiều phần thưởng như vậy.
"Mẹ rất vui, Tiểu Thầm, con là một đứa trẻ ngoan."
Giang Thầm bỗng nhiên được phát thẻ cậu bé ngoan: ???
Gọi một tiếng mẹ trở thành đứa trẻ ngoan?
Giang Thầm bối rối ngước mắt nhìn lên, phát hiện Hồ Trân Trân thật sự vui vẻ, không giống với biểu tình có lệ của những người lớn bình thường, cả gương mặt đỏ bừng vì vui sướng, khóe miệng cũng chưa từng hạ xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-tro-thanh-phu-ba/chuong-5.html.]
Cho tới bây giờ chưa từng có ai cười với Giang Thầm như vậy.
Chưa có ai xoa đầu và nói rằng cậu là một đứa trẻ ngoan.
Giang Thầm không nói ra được cảm xúc trong lòng lúc này, trong lòng hơi chua xót, cậu chỉ cảm thấy mẹ kế có lẽ thật sự rất muốn có một đứa con.
Tiếc rằng, cậu không phải một đứa trẻ ngoan mà ai cũng muốn.
Cậu buông góc áo Hồ Trân Trân ra: "Vậy bây giờ, không đi đào phần mộ nữa.”
"Không đi, không đi nữa."
Hồ Trân Trân nhanh chóng đồng ý, nắm lấy bàn tay nhỏ của Giang Thầm đang muốn rụt về.
"Đi, mẹ dẫn con ra ngoài đặt lại di ảnh cho ba con."
Hồ Trân Trân nhập vai rất nhanh, không phải chỉ là làm mẹ sao? Chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng nhìn thấy heo chạy qua, vẽ hổ thành mèo thì cô vẫn biết.
Không phải chỉ là trở thành một người mẹ tốt sao? Cô có thể làm được!
Xuyên sách có được một cuộc sống mới còn hiếm hơn trúng xổ số, huống chi cô còn có đứa con trai tuy không phải do cô sinh ra nhưng có phần thưởng cho cô.
Hồ Trân Trân l.i.ế.m môi để đảm bảo rằng cô không mất kiểm soát đến mức chảy nước bọt, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm nhỏ bé của Tiểu Thầm.
Đứa nhỏ tám tuổi không tính là lớn cũng không tính nhỏ, chiều cao cũng tầm 1m3 bằng vé miễn phí của sở thú, bàn tay cũng chỉ bằng một nửa so với kích thước bàn tay của Hồ Trân Trân.
Hồ Trân Trân chưa bao giờ chăm sóc trẻ con, và đây cũng là lần đầu tiên cô ngồi lên chiếc ghế cô dâu, lần đầu tiên nắm tay đứa trẻ, cũng không dám dùng sức.
Bàn tay của trẻ con mềm hơn nhiều so với người lớn, nhưng bàn tay của cậu bé nhà cô lại có chút hơi gầy.
Hồ Trân Trân liếc nhìn Giang Thầm qua khóe mắt, xác nhận đây không phải là ảo giác của cô.
Bình thường cô không tiếp xúc với trẻ con nên cũng không biết đứa trẻ ở tầm tuổi này cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu là vừa, nhưng nhìn khuôn mặt gầy gò của Giang Thầm, cô biết nhất định trên người không có chút thịt nào.
Hồ Trân Trân trong vô thức cau mày.
Tên đàn ông cho Giang Hoa này, lúc còn sống ăn ngon như vậy mà cũng không biết cho đứa nhỏ ăn thêm mấy miếng cơm?