Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà - Chương 349

Cập nhật lúc: 2024-05-29 17:44:02
Lượt xem: 174

“Tuy rằng lúc đó khán giả không thích xem những chương trình tuyển tú cho lắm, nhưng đã lâu lắm rồi chưa xuất hiện chương trình tuyển tú nên người xem đã bắt đầu hoài niệm, lúc này nếu chúng ta sản xuất chương trình tuyển tú thì chắc chắn sẽ thành công.”

Những gì Cao Thần đang nói đều là những suy nghĩ điển hình của một doanh nhân.

Điều hắn ta cần làm là kiếm tiền chứ không phải làm một chương trình thông thường.

Những gì hắn ta muốn chính là vinh quang và sự chú ý của khán giả.

Lý do hắn ta tìm đến Hồ Trân Trân cũng rất đơn giản.

Hồ Trân Trân có nhiều tiền và có thể sử dụng rất nhiều tiền bất cứ lúc nào.

“Hồ tổng, loại chương trình như thế này có từ mấy chục đến mấy trăm thí sinh nên rất tốn kém, nếu cô đồng ý thì hai chương trình này sẽ do hai chúng ta đầu tư cũng không cần phải đi tìm những người khác.”

Làm sao Hồ Trân Trân nghe không hiểu ý tứ của hắn ta được chứ.

Cao tổng vừa nói xong thì cô liền cười: “Suy nghĩ của Cao tổng cũng quá đơn giản rồi, bây giờ loại chương trình tuyển tú giống như vậy cần phải có người của tầng trên phê duyệt, muốn xử lý cũng không dễ dàng vậy đâu.”

“Cho dù có là chương trình tuyển tú đi chăng nữa, thì cũng có hai loại là tuyển tú thần tượng và tuyển tú ca sĩ, Cao tổng muốn cái nào?”

Trước khi đến gặp cô thì Cao Thần cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.

“Chương trình tuyển tú thần tượng sẽ dễ làm hơn đôi chút.”

Cao Thần nói xong lời này thấy vẻ mặt của cô không mấy hứng thú, liền biết cô vừa ý với chương trình tuyển tú ca sĩ hơn.

Nhưng với thời đại bây giờ, so với những ca sĩ chỉ chú trọng vào giọng hát, những thần tượng xinh đẹp biết hát biết nhảy sẽ thu hút sự chú ý của mọi người hơn.

Nếu đã muốn kiếm tiền thì đương nhiên phải dùng tốc độ nhanh nhất để thu hút khán giả rồi.

Đa số fans hâm mộ của các nhóm nhạc thần tượng đều là những đối tượng nhỏ tuổi còn đang đi học, họ sẵn sàng chi ra một số tiền lớn để theo đuổi thần tượng, đồng thời cũng tạo ra rất nhiều lợi ích cho công ty hơn.

Trong tình hình như vậy, nếu làm chương trình tuyển tú ca sĩ? Hình như có hơi ngốc.

Trong lòng Cao Thần cảm thấy như vậy, nhưng không thể trực tiếp nói Hồ Trân Trân ngốc nên chỉ có thể uyển chuyển biểu đạt ý nghĩ của chính mình.

“Hồ tổng, với tình hình như bây giờ mà làm chương trình tuyển tú ca sĩ thì không hợp với thị trường cho lắm thì phải?”

Tuy rằng hắn ta đang dùng câu nghi vấn, nhưng rõ ràng là đang nhắc nhở Hồ Trân Trân độ phổ biến của chương trình tuyển tú ca sĩ sẽ không bằng thần tượng được.

Hồ Trân Trân khoanh tay lên bàn, mỉm cười: “Vì vậy, chúng ta mới tạo ra được sự đặc biệt.”

Cao tổng lập tức sững sờ.

Đặc biệt sao?

Nếu không phải các trường học đều tạm được, thì sao nó đặc biệt được chứ?

“Đặc biệt như thế nào?”

Điều Hồ Trân Trân chờ chính là câu hỏi này của hắn ta: “Nếu chỉ là chương trình tuyển tú thần tượng hay ca sĩ thì khán giả đã xem quá nhiều rồi, rất khó để có được cảm giác mới mẻ.”

“Sẽ thế nào nếu chúng ta gắn việc bỏ phiếu cùng với làm một việc tốt?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-tro-thanh-phu-ba/chuong-349.html.]

“Hả?” Cao Thần mới nghe còn tưởng rằng là ảo giác.

Hai cái đó làm sao có thể đi cùng được, làm sao Hồ tổng có thể nghĩ ra được vậy chứ.

Hắn ta cẩn thận dò hỏi: “Ý cô là nếu một thần tượng ra mắt, thì chúng ta sẽ quyên góp một khoản sao?”

Hồ Trân Trân lắc đầu.

Cao Thần lại nói: “Đến lúc bỏ phiếu thì trích ra một ít để nguyên góp cho vùng núi?”

Hồ Trân Trân vẫn lắc đầu như cũ.

“Hồ tổng, cô đừng cố gắng thử tôi nữa cô cũng biết mà đầu óc của tôi không có linh hoạt cho lắm.”

Cao tổng đã nói như vậy rồi thì Hồ Trân Trân cũng không tỏ ra thần bí nữa.

“Chuyện này không liên quan gì đến tiền cả, tôi muốn kết hợp chương trình này với làm những việc tốt trong các thành phố.”

Nghe xong lời Hồ Trân Trân nói, Cao Thần càng trở nên mơ hồ.

“Ý của cô là?”

“Ý của tôi cũng rất đơn giản, nếu khán giả muốn bầu chọn cho người họ yêu thích thì phải làm một việc tốt rồi chụp ảnh đăng lên mạng.”

“Một việc thì sẽ được tính là một phiếu, mỗi ngày mỗi người có tối đa ba phiếu.”

Hồ Trân Trân đã nói xong nhưng Cao Thần vẫn chưa thể phản ứng lại được.

“Không phải điều này đồng nghĩa với việc chúng ta không có chút tiền nào sao?”

“Tiền?” Hồ Trân Trân nói xong liền vỗ tay một cái: “Đúng là anh đã nhắc nhở tôi rôi, cần tốn chút tiền mới được.”

Mục đích cuối cùng của Hồ Trân Trân, vẫn là muốn hoàn thành giai đoạn nhiệm vụ thứ ba.

‘Người mẹ đáng tự hào nhất cả nước’

Tuy một câu này rất đơn giản nhưng rất khó để hoàn thành.

“Vậy mỗi ngày từ những tấm ảnh việc tốt đó chúng ta sàng lọc ra một chút, chọn ra ba việc tốt đáng khen ngợi nhất rồi cho họ một số tiền thưởng.”

Biểu cảm của Cao Thần dần biến mất.

Sao càng nói thì việc này càng không thích hợp vậy.

Sao Hồ tổng không nghĩ tới cách kiếm tiền mà cứ nghĩ cách tiêu tiền ra ngoài vậy, có phải cô có rất nhiều tiền mà không biết tiêu vào đâu không?

Nếu có nhiều tiền như vậy có thể đầu tư vào công ty của hắn ta được không?

Suy nghĩ của Cao Thần rất hỗn loạn, trong suy nghĩ của hắn ta hiện lên rất nhiều điều.

Hồ Trân Trân vừa thấy hắn ta không đáp liền biết hắn ta không ủng hộ chuyện này.

Nghĩa là ngoại trừ những người giàu muốn thể hiện ra bên ngoài như cô, thì những doanh nhân bình thường sẽ không làm như vậy.

Cô mở miệng trấn an: “Cao tổng yên tâm, tiền thưởng tôi nói chắc chắn tôi sẽ gánh vác toàn bộ.”

Loading...