Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà - Chương 290
Cập nhật lúc: 2024-05-26 22:57:37
Lượt xem: 248
Sau khi nói câu đó xong thì Trần Khai còn cố ý quay trở lại phòng.
Trên bàn có trang trí một bồn hoa mô hình người giả đang cầm một chiếc dù nhà.
Trần Khai cầm cây dù nhỏ đó ra sân sau, đưa cho con chuột màu vàng đang nằm bên cạnh đống quả hạch.
Sau khi nhận được món quà này, Chi Chi trông có vẻ rất vui.
Chiếc ô nhỏ nằm trong tay của con chuột vàng, bởi vì do bàn tay nên nó không thể dơ thẳng lên để che hết đầu mình được.
Nhưng nó cũng học theo Hồ Trân Trân đội chiếc dù lên đầu.
Một con chuột vàng đang đội chiếc dù giấy ở trên đầu, trông rất ngây thơ chất phác.
“Cảm ơn, anh về nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều anh còn phải đi đến sân khấu đó nhớ chụp nhiều hình mang về.”
Nhắc tới chuyện buổi chiều thì Trần Khai cũng không từ chối ý tốt của Hồ Trân Trân nữa.
Cho dù nơi đó có gần nhất đi chăng nữa cũng phải đến nửa đêm mới quay về.
Trước khi đi thì Trần Khai cần thu dọn một số đồ đạc.
“Vâng, nếu bà chủ có chuyện gì thì cứ gọi Lưu An, tôi sẽ kêu Lưu An ở phòng chờ đợi lệnh.”
“Yên tâm đi.” Hồ Trân Trân xua tay: “Tạm thời cũng không có chuyện gì đâu.”
Việc duy nhất cô cần làm lúc này chỉ là ngồi đợi con chuột bạc quay về, để nhìn xem rốt cuộc nó sẽ mang về cho cô món bảo vật nào.
Không để cô chờ đợi quá lâu.
Trong khi Hồ Trân Trân chơi vài ván Anipop, thì Chi Chi đã chuyển đồ vào nhà.
Xem ra Chít Chít đã quay trở lại!
Hồ Trân Trân lập tức đứng dậy, nhìn bốn phía.
Nhưng ngoại trừ cô đang ngồi ở đây, thì không có ai cả, xung quanh đều có bồn hoa nên tầm nhìn của cô bị hạn chế, cũng không thấy Chít Chít đang ở đâu nữa.
“Chít chít chít chít!”
Nghe được tiếng kêu, Hồ Trân Trân mới biết được Chít Chít đang ở đâu, cô ngồi xổm xuống nhìn về phía dưới của ghế dựa.
Nhưng vừa thấy thì cô khá bất ngờ Chít Chít thực sự đã mang về một món bảo vật lớn cho cô.
Thứ này rất nặng, Chít Chít phải đẩy nửa ngày mới đưa nó đến gần được cái ghế của Hồ Trân Trân.
Đây là một con dấu làm bằng ngọc.
Phía trên dính rất nhiều bùn cô không biết Chít Chít tìm thấy thứ này ở đâu nữa, nhưng cô có thể nhìn ra được tên nhóc này đã mệt gần c.h.ế.t rồi.
Hồ Trân Trân vội vàng lấy nước trái cây trên bàn mình lại đây, đổ một ít vào nắp bình rồi để trước mặt Chít Chít.
Chú chuột nhỏ thấy vậy cũng không khách khí, liền bưng cái nắp lên uống hết một hơi ngon lành.
“Ực ực!”
Nó để đồ vật tại đây, cúi chào Hồ Trân Trân rồi lao về nhà.
Hồ Trân Trân thấy bộ lông vàng đang lấp ló ở ngoài cửa, cô đoán chắc là vợ của Chít Chít là Chi Chi đang gọi nó về.
“Vất vả rồi Chít Chít Chi Chi!”
Hồ Trân Trân nói lời cảm ơn với hai chú chuột nhỏ, mặc kệ món đồ đó rất dơ cô cũng mang con dấu làm bằng ngọc ấy vào nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-tro-thanh-phu-ba/chuong-290.html.]
Vì buổi chiều Trần Khai sẽ rời khỏi nhà, nên nhiệm vụ chăm sóc Hồ Trân Trân sẽ giao cho Lưu An.
Lưu An là một người rất cẩn thận, tuy đang ngồi ở phòng khách, nhưng sự chú ý đều đặt ở sân sau.
Khi Hồ Trân Trân vừa bước vào thì hắn đã nghe được tiếng động, nên liền đứng dậy chào hỏi cô.
Nhìn thấy tay bà chủ đầy bùn đất cầm một hòn đá lớn đi vào, Lưu An sững sờ một chút rồi mới đưa tay định cầm lấy vật đó.
“Bà chủ, để tôi cầm giúp cho!”
“Bây giờ thì không cần đâu, anh giúp tôi liên lạc với giám đốc Vương ở bảo tàng, hỏi ông ấy xem có thời gian không đến đây gặp tôi một chút.”
Khi nói đến mấy cái bảo vật hay di tích văn hoá, thì những người làm ở bảo tàng sẽ có mắt nhìn hơn cô nhiều, có thể nhìn ra đây là món bảo vật từ thời nào.
Hồ Trân Trân tự mình nhìn xem thì món bảo vật này có lẽ đã được một trăm năm rồi, nhìn mấy hoa văn được điêu khắc rất cầu kỳ trên con dấu này, thì chỉ có quý tộc mới có thể dùng được mà thôi.
Không chừng đây là con dấu của một danh nhân nào đó.
Sau khi nghe cô nói vậy, Lưu An mới nhận ra thứ trong tay cô không phải là một cục đá, mà là một món bảo vật nào đó.
May mắn vừa rồi hắn không làm gì quá bất cẩn cả, nếu không vật này rơi xuống thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất.
Trong lòng Lưu An cảm thấy mình thật may mắn, liền theo sự sắp xếp của Hồ Trân Trân gọi cho giám đốc Vương của viện bảo tàng.
Từ sau buổi đấu giá đó, Hồ Trân Trân đã trở thành bạn tốt của giám đốc Vương ở viện bảo tàng, nên sau khi nhận được cuộc điện thoại của Lưu An, ông ấy lập tức nói có thể đến.
Chờ đến giờ nghỉ vào buổi trưa, giám đốc Vương của viện bảo tàng liền nhanh chóng chạy đến biệt thự.
Khi ông ấy đến còn mang theo dụng cụ chuyên dùng để lau sạch các món bảo vật nữa.
Vừa vào cửa, ông ấy chỉ mới chào hỏi với Hồ Trân Trân xong, thì hai mắt đã dính vào con dấu làm bằng ngọc kia không rời nửa bước rồi.
Sau khi lau sạch bùn đất trên bề mặt xong, đại khái có thể nhìn thấy được dáng vẻ của con dấu này rồi, giám đốc Vương không khỏi cảm thán.
“Thứ này, Hồ tổng, chẳng lẽ là nó ở trong phần mộ của tổ tiên cô sao?”
Lời này nghe có chút kỳ quái, nó giống như nói cô đi đào mộ của tổ tiên vậy.
Hồ Trân Trân nhếch khóe miệng nói: “Không phải nó ở trong phần mộ của tổ tiên tôi mà tôi vừa mới đào thứ này lên mà thôi.”
Mới vừa đào lên sao?
Giám đốc Vương nghe vậy liền kích động.
“Món bảo vật này được đào lên ở đâu vậy? Cô có thể dẫn tôi đi xem nơi cô đào món bảo vật này lên được không?”
“Không có món nào khác, tôi chỉ đào ra được một món này mà thôi.”
Bởi vì Chít Chít chỉ mang về một món này nên Hồ Trân Trân cũng chẳng biết đi nơi nào tìm ra mấy món bảo vật khác cho giám đốc Vương.
Để chuyện này càng thêm chân thật hơn, Hồ Trân Trân còn đào thêm một cái hố ở trong vườn.
Đương nhiên, cái hố đó là do Lưu An đào.
Giám đốc Vương tạm thời đặt món bảo vật này trên bàn, rồi đi theo Hồ Trân Trân ra khu vườn phía sau nhà nhìn một chút.
“Tôi chỉ định chuyển bông hoa này vào chậu để trồng cho dễ, nhưng không ngờ lại vô tình đào ra món bảo vật này.”
Để cho giám đốc Vương tin tưởng hơn Hồ Trân Trân còn cố ý đào thêm một cái hố nữa
Cũng may giám đốc Vương cũng không nghi ngờ cô, ông chỉ cảm thấy kinh ngạc mà thôi.
“Vận khí của cô tốt thật đấy, lát nữa tôi về nhà, cũng phải đi đào vài bồn hoa để thử xem mới được .”