Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-05-21 18:14:18
Lượt xem: 300
Do cúp điện nên người dân thị trấn Bích Thủy không có nhiều người đăng bài cảm ơn trên weibo, chỉ có một số ít bày tỏ lòng cảm ơn trên weibo.
Thời điểm thảm họa xảy ra, mấy tên lính đánh thuê Internet cũng ẩn náu, không dám nổ súng.
*Lính đánh thuê Internet: đồng nghĩa với thủy quân.
*Lính đánh thuê Internet: đồng nghĩa với thủy quân.
Tiếng nói của cư dân mạng ngược lại được mọi người chú ý nhiều hơn.
[Thật sự, khi tôi nhìn thấy chiếc bè tre này, không khác gì nhìn thấy con tàu cứu nạn Noah.]
* *_Tàu Nô-ê_ * (hay Noah) là con thuyền được nhắc đến ở chương 6 đến chương 9 của Sách Sáng thế trong Kinh Thánh. Văn bản đó mô tả việc ông Nô-ê đóng con tàu này theo ý Chúa là để cứu ông và gia đình cùng các loài động vật nhằm khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủy của Thiên Chúa NOAH'S ARK.(Theo wikipedia)
* *_Tàu Nô-ê_ *Tàu Nô-ê (hay Noah) là con thuyền được nhắc đến ở chương 6 đến chương 9 của Sách Sáng thế trong Kinh Thánh. Văn bản đó mô tả việc ông Nô-ê đóng con tàu này theo ý Chúa là để cứu ông và gia đình cùng các loài động vật nhằm khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủy của Thiên Chúa NOAH'S ARK.(Theo wikipedia)
[Những lời nói trên đã chạm đến đáy lòng tôi, không ngờ mình lại có thể lên tàu trong thảm họa như vậy.]
[Tôi thực sự cảm thấy mình vẫn chưa thể bỏ cuộc, tôi rất biết ơn cô Hồ, đội cứu hộ, quê hương và đồng bào của tôi!]
Rất hiếm khi khu vực bình luận hài hòa như vậy.
Nhưng ngay sau đó, có những người muốn thu hút sự chú ý bằng cách tấn công Hồ Trân Trân.
[So cái bè tre với con tàu cứu nạn Noah thì quá khoa trương, chậc chậc, có nhiều người muốn bám chân nhà giàu thật đấy.]
Lời này vừa nói ra, tài khoản này lập tức thu được sự chú ý mà bản thân mong muốn.
[Cái gì mà bám chân…, làm việc tốt mà cũng bị chỉ trích sao?]
[Tôi ghét nhất là những người không cho một xu nào mà chỉ ngồi một chỗ lên Internet nói người khác như vậy.]
[Tôi ngứa tay, tôi muốn tát hắn một cái.]
Cư dân mạng biết mục đích cố tình gây rối của người này, vậy nên họ đã trực tiếp báo cáo tài khoản của hắn.
Trước khi chủ tài khoản cảm thấy tự mãn về việc nhận được số lưu lượng truy cập thì tài khoản đã bị khóa.
Hầu hết những người như hắn đều kiểm soát nhiều tài khoản cùng lúc, sử dụng các thủ thuật tương tự để đổi lấy lưu lượng truy cập lớn.
Thủ thuật này ngày trước trăm phát trăm trúng, giúp hắn kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng hôm nay, kết quả lại như cho hắn một cái tát vào mặt.
Cả tám tài khoản trong tay hắn đều bị báo cáo, bị cấm cùng lúc, không có tài khoản nào ở lại thành công.
Chỉ vậy thôi, địa chỉ IP của chính hắn ta đã bị chính quyền nắm được và đã được đánh dấu là người dùng nguy hiểm.
Nói cách khác, hắn sẽ không bao giờ có thể kiếm tiền từ việc này nữa.
"Chết tiệt!" Hắn chửi lớn, làm ảnh hưởng đến bạn cùng phòng.
"Trương Xuân Lai, có thôi đi không, tôi đã nhịn cậu lâu lắm rồi, người khác đang ngủ cậu không thể im lặng chút được à!"
Trương Xuân Lai tức giận, nhịn không thể phàn nàn.
"Tôi cũng không muốn, lỗi đều do đám điên này, tôi chỉ nói "Hồ Trân Trân" một câu, bọn họ làm như mẹ chúng đã c.h.ế.t không bằng, đuổi theo tôi để báo cáo."
"Cậu đang nói về ai? Cậu mắng Hồ Trân Trân?"
Trương Xuân Lai vẫn chưa ý thức được sự nguy hiểm: "Đúng vậy, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ có tiền mà thôi, vậy mà lại có rất nhiều người khen ngợi cô ta..."
Trước khi Trương Xuân Lai kịp nói những lời tiếp theo, thì người hắn đã nằm lăn trên sàn.
"Mẹ kiếp, cậu là ai mà cũng dám mắng..."
Bạn cùng phòng nói: “Thật xui xẻo, cậu dám mắng cô ấy như vậy trước mặt một người hâm mộ như tôi, tìm bạn cùng phòng, không ngờ tôi lại tìm được một tên khốn nạn như cậu, hôm nay tôi sẽ thay mặt chị Hồ trút giận!”
Thù mới hận cũ dồn lại, bạn cùng phòng ra tay đặc biệt thoải mái.
Với sự ra đi của một tên gây hỗn loạn, Internet sẽ trở nên hài hòa và thân thiện hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-tro-thanh-phu-ba/chuong-208.html.]
Vốn dĩ mọi chuyện đã phát triển đến mức Hồ Trân Trân được mọi người khen ngợi.
Trong trường hợp này, cô có thể nhận được lời khen ngợi và tình yêu mà không cần phải làm gì cả.
Có thể Hồ Trân Trân vẫn phải lên tiếng.
Nhưng không phải trên weibo, mà là nghiêm túc lên tin tức chính thức.
Các phóng viên của CCTV đã đến tiền tuyến, phỏng vấn Hồ Trân Trân tại địa điểm lưu trữ hàng cứu trợ thiên tai.
*CCTV là viết tắt của “Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc” (tiếng Anh: China Central Television). Đây là đài truyền hình quốc gia của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, phát sóng chủ yếu tại Trung Quốc đại lục, có trụ sở tại Bắc Kinh, Trung Quốc.
*CCTV là viết tắt của “Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc” (tiếng Anh: China Central Television). Đây là đài truyền hình quốc gia của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, phát sóng chủ yếu tại Trung Quốc đại lục, có trụ sở tại Bắc Kinh, Trung Quốc.
"Xin chào cô Hồ, tôi là Vương Điềm Điềm, phóng viên của CCTV, tôi có thể hỏi cô vài câu được không?"
Hồ Trân Trân đang sắp xếp chiếc xe tải chở hàng này sẽ được chuyển đến khu dân cư nào trước, nghe xong lời của phóng viên cô ngẩng đầu lên.
"Có thể."
Phần trước là một số cuộc trò chuyện thông thường, không gì khác hơn là cuộc nói chuyện chính thức về sự cần thiết của các doanh nhân trong việc trả ơn cho xã hội.
Cho đến khi phóng viên hỏi câu hỏi cuối cùng.
"Cô Hồ, cư dân mạng trên mạng có so sánh bè tre với con tàu cứu nạn Noah, cô nghĩ sao về điều này?"
Người phóng viên một bên hỏi, một bên đưa ra ám chỉ cho cô.
Các quan chức chưa bao giờ muốn gây ra sự hoảng loạn không đáng có, khi được hỏi về chủ đề liên quan đến chiếc bè tre ngày tận thế này, họ chỉ muốn mượn lời nói của Hồ Trân Trân để xoa dịu dư luận.
Hồ Trân Trân hiểu ý ám chỉ của phóng viên, nhưng vẫn lựa chọn trả lời theo ý của mình.
“Con tàu cứu nạn Noah là một con tàu dẫn dắt con người trốn thoát khỏi nơi tận thế, tôi không nghĩ chiếc bè tre nhỏ này có thể được gọi là con tàu cứu nạn Noah.”
Trước sự ngạc nhiên của phóng viên, cô đã bác bỏ sự so sánh rất đáng khen ngợi này.
Hồ Trân Trân không nhìn cô ấy mà nhìn thẳng vào ống kính với ánh mắt kiên định.
“Số lượng người có thể chở trên con tàu cứu nạn Noah là có hạn, nhưng mục đích của những chiếc bè tre này là để cứu người trong toàn bộ khu vực xảy ra thảm họa, nếu được gọi nó là con tàu, thì tôi muốn nó được gọi là con tàu Hy vọng.”
"Thảm họa là do Trời ban, còn hy vọng là do con người lan tỏa."
"Nếu phía trước TV có người giỏi chèo thuyền tre hoặc bơi lội, tôi hy vọng mọi người có thể đến giúp sức cho con tàu Hy vọng này, gửi niềm hy vọng của chúng ta đến mọi người trong vùng thiên tai."
Lời này vừa nói ra, cả sáu tỉnh trong nước đều chấn động.
[Tôi có học bơi lội chuyên nghiệp, chưa bao giờ cảm thấy nhiệt huyết như này, cả nhà tôi đều đang rất hưng phấn! Xuất phát!]
[Vận động viên thuyền rồng chuyên nghiệp đã xuất phát!]
[Tôi và mọi người đã đến biên giới của thành phố H, tôi mang theo niềm hy vọng của thành phố W đến rồi đây!]
Đường sắt cao tốc, máy bay, tốc độ cao.
Đám đông đang di chuyển, hướng về phía thành phố H.
Không ai trong số họ bị ép buộc, tất cả đều đến bằng trái tim chân thành cùng tinh thần đầy nhiệt huyết.
Một số người đã lái xe suốt đêm, giúp đỡ các công nhân ở bến hàng hóa chuyển hàng hóa khi họ đến nơi.
Một số người giỏi về kỹ năng dưới nước, họ xuống nước bằng vòng bơi, dùng ba lô trực tiếp vận chuyển vật tư cho người dân gần đó.
Có người không làm được gì nhiều nên lặng lẽ gửi chăn bông của mình đến bến hàng hóa để mọi người từ dưới nước trở về có thể giữ ấm.
Tai họa tuy lớn, con người mặc dù rất nhỏ bé.
Đám đông như kiến bơi ngược dòng, hàng bè tre tràn ngập đường phố, vẫn đủ choáng váng.
Những thùng hàng vật tư được vận chuyển từ biên giới đến tâm bão, đảm bảo cho người dân được uống nước sạch, ăn thực phẩm sạch.
Ngay cả cụ ông 80 tuổi không xuống được tầng dưới cũng có thanh niên nhiệt tình gõ cửa giao đồ ăn.
Lúc này, kẻ tầm thường đã đánh bại được thượng đế, cười nhạo sự bất lực của nó.