Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-05-13 20:14:14
Lượt xem: 209
“Đương nhiên thấy rồi, còn thấy hằng ngày nữa đấy.”
Trịnh Hưng xấu hổ trả lời: “Đó là xe của cháu, không phải xe ma gì đâu dì ơi.”
“Xe của cậu? Cậu là người sống à?”
Nói đến đây rồi lại quay trở về vấn đề ma cỏ nữa à.
Trịnh Hưng gãi đầu, bất đắc dĩ ấn nút của chìa khoá xe.
Âm thanh mở khoá xe vang lên, bầu không khí xung quanh được soi sáng bởi đèn pha ô tô, không còn một chút bóng đêm nào cả.
Đêm hôm nay có rất nhiều mây, những đám mây bồng bềnh ấy che khuất luôn cả mặt trăng, nên đêm nay tối hơn thường ngày, nhóm chủ quán muốn thấy đường đi thì chỉ có thể dựa vào cái đèn nhỏ ở xe, nhưng nó cũng chỉ có thể chiếu được hai ba mét mà thôi.
Khắp nơi tối đen tối mực như vậy, mà lại có ánh sáng đỏ từ bốn phía sáng lên, làm chủ quầy hàng đi phía sau có chút hoảng sợ.
Bà từ từ phản ứng lại.
“Cậu trai trẻ này cậu nói giỡn đúng không, xe này của cậu thật à?”
“Đúng rồi, cháu là người sống hàng thật giá thật, xung quanh xe cháu chỉ có vài ánh đèn màu đỏ thôi mà.”
Có lẽ do sự sợ hãi vẫn chưa qua được, cộng thêm dì Lý nghe anh ta nói nhẹ nhàng như vậy liền nổi giận luôn.
“Đời nào có xe mà lại đi lắp cái đèn màu đỏ như này chứ! Tên nhóc này ăn gan hùm rồi à, doạ chúng tôi sợ c.h.ế.t khiếp!”
Ông chủ quầy hàng đi đầu cũng phụ hoạ theo: “Đúng vậy, cậu được nổi danh khắp đường Tây Kinh Môn với câu chuyện chiếc xe ma này đấy, làm chúng tôi sợ hãi quá trời, đúng là chuyện gì cũng có thể giải thích từ góc độ khoa học được mà.”
Trịnh Hưng chột dạ gãi gãi cằm: “Cái này còn không phải do màu đỏ nổi bật hay sao, cháu sợ buổi tối nhiều người bị hoa mắt không nhìn thấy được xe cháu nên mới làm thế thôi mà..”
“Này thì nổi bật cái gì chứ?” Dì Lý oán trách: “Cậu không sợ nhưng người khác sợ c.h.ế.t khiếp vì cái đèn này đó.”
“Đúng vậy.” Chủ quán đi ở phía sau cũng chen vào nói: “Lại còn doạ đến hai lần, xém chút nữa tôi bị bệnh tim rồi.”
Trịnh Hưng bị mọi người phê bình như vậy, nên vội vàng nhận sai: “Cháu sai rồi, chờ ngày mai cháu sẽ thay đèn xe liền.”
“Nhưng mà dì Lý, dì còn bán mì xào không? Cháu đói bụng quá.”
Dì Lý bị anh ta dọa đến hai lần, tức giận nên từ chối.
“Đều đã dọn hết rồi, không bán nữa, cậu tìm món khác ăn đi.”
“Đừng mà dì Lý, đã trễ thế này, xung quanh không còn ai bán thứ gì ăn nữa, cháu vất vả lắm mới tìm được dì mà, cháu bảo đảm mai cháu sẽ đi đổi đèn xe liền.”
Trịnh Hưng năn nỉ một hồi lâu, dì Lý mới miễn cưỡng đồng ý với anh ta.
Hai chủ quán khác đều về trước, chỉ còn hai bọn họ ở lại.
Yêu cầu của Trịnh Hưng cũng rất đơn giản, ăn cho no là được rồi, cũng không cần dì Lý phải bày hết đồ ra.
Dì Lý cũng không quá quen thuộc với Trịnh Hưng, chỉ là ngẫu nhiên sẽ đi ngang qua nhau, nên mới biết người này là hàng xóm mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-tro-thanh-phu-ba/chuong-167.html.]
Mì xào rất lâu, nên bà cũng trò chuyện với anh ta vài câu.
“Sao giờ này mà cậu vẫn còn lang thang ở bên ngoài chứ, tuy hiện tại an ninh tương đối tốt, nhưng ra ngoài muộn như vậy rất nguy hiểm đó.”
“Dì đừng nói nữa mà.”
Trịnh Hưng tự nhiên ngồi xuống đuôi của chiếc xe ba bánh: “Gần đây bà chủ của cháu đang có vụ làm ăn nên đang nhờ cháu tìm nơi thích hợp, hôm nay cháu đến ngoại ô nên bây giờ mới về được tới đây.”
“Bà chủ? Hiện tại cậu lại chuyển sang là thám tử tư à?”
“Cũng không phải.” Nhắc tới đây Trịnh Hưng liền lên tinh thần: “Hiện tại cháu xem như là thám tử riêng của bà chủ, cái xe kia cũng do bà chủ cho đấy.”
Nhắc tới chiếc xe kia, dì Lý không có cảm tình gì mấy.
Lại nhớ đến trước kia Trịnh Hưng cũng từng làm thám tử, trong lòng dì Lý cũng rất ngưỡng mộ.
“Bà chủ của cậu có ánh mắt đặc biệt thật đấy.”
Có thể nhìn trúng Trịnh Hưng, còn đưa cho anh ta chiếc xe kỳ quái như vậy, đây không phải là con mắt thẩm mĩ của người thường đâu.
Trịnh Hưng còn xem lời này như một lời khích lệ.
“Cháu cũng cảm thấy như vậy, trên thế giới này không có ai có mắt nhìn bằng Hồ tổng đâu.”
Hồ tổng?
Những người họ Hồ giàu có không nhiều lắm, trong ấn tượng của dì Lý thì chỉ có Hồ Trân Trân mà thôi.
Bà thử hỏi: “Có phải bà chủ của cậu tên Hồ Trân Trân đúng không?”
Trịnh Hưng cũng biết ở Tây Kinh Môn bà chủ nổi tiếng đến nhường nào, nên cảm thấy rất tự hào mà ưỡn n.g.ự.c ra.
“Đúng vậy!”
Dì Lý trợn tròn hai mắt, tự hoài nghi chính bản thân mình.
Ngày thường cũng không thấy Trịnh Hưng có mặt nào xuất sắc, chẳng lẽ Trịnh Hưng có tiềm năng che giấu bấy lâu nay à?
“Vừa nãy cậu nói, cậu giúp Hồ tổng tìm mảnh đất nào?”
Này không phải chuyện cơ mật, nên Trịnh Hưng cũng nói ra, anh ta còn chưa tìm được mảnh đất thích hợp nên muốn hỏi thăm mọi người xung quanh một chút.
“Bà chủ muốn tìm một mảnh rộng rãi, gần đó nhà cửa thưa thớt càng tốt, giá thấp một chút thì thì còn tốt hơn”
“Mảnh đất trống ở thành phố S sao, dì có biết một mảnh đất trống ở gần thành phố H, nhưng……”
Trịnh Hưng cười khổ sở: “Đúng vậy, nhưng người đó há mồm đòi giá rất cao, không dễ xử lí…”
*
Chuyện này phải kể từ lúc bắt đầu nhiệm vụ thứ ba bắt đầu.