Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 95
Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:45:36
Lượt xem: 243
Thôi bỏ đi, hổ trắng lớn như thế này cũng không phải là thứ mà kẻ hèn nhát như cô ấy có thể chạm vào, cô ấy vẫn nên nhìn xem cho đỡ nghiện là được rồi.
Nghĩ như vậy, Tạ Vân Nhã nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, nhưng khi nhìn thấy hổ trắng nhỏ đang ôm đầu anh, cô ấy lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Kiều Nghệ cũng ý thức được bản thân đã làm chuyện ngu ngốc gì, cô xấu hổ bò từ trên đầu Người đẹp ốm yếu xuống, đôi mắt tròn mờ sương m.ô.n.g lung nhìn anh.
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu ơi, lần này tôi cũng không phải cố ý đâu hu hu hu…
Thẩm Chi Hủ không những không có tức giận với hổ trắng nhỏ, mà còn sờ đầu cô tỏ ý an ủi.
"Hổ trắng nhỏ mi đừng sợ con ch.ó ngốc nhà ta, nó đây là muốn chơi đùa với mi thôi.”
Nghe thấy tiếng của chủ mình, Husky thò đầu ra từ sau lưng Tạ Vân Nhã, lén lút nhìn chằm chằm hổ trắng nhỏ.
Đáng tiếc Kiều Nghệ chỉ liếc nhìn Husky một cái rồi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Người đẹp ốm yếu.
“Ử ử ử…” Husky tủi thân.
Tạ Vân Nhã xoa giữa lông mày, không để ý đến tiếng chó ngốc nhà mình rên ư ử, sau khi nhìn thấy trên quyển sổ viết gì, đôi mắt cô ấy sáng ngời.
Tinh hạch hệ thổ cấp 3!
Đây chính xác là những gì cô ấy cần bây giờ!
Tạ Vân Nhã sờ chiếc túi nhỏ đang đeo trên vai, trấn tĩnh lại, cúi người, nói nhỏ: “Tôi có một viên tinh hạch không thuộc tính cấp 4, có thể đổi tinh hạch hệ thổ của anh không?”
Thấy Thẩm Chi Hủ gật đầu, Tạ Vân Nhã vui mừng khôn xiết, lấy tinh hạch cấp 4 tích lũy đã lâu lén lút đưa cho Thẩm Chi Hủ, đợi nhận được tinh hạch màu vàng đất mà Thẩm Chi Hủ đưa, cô ấy mím môi vui mừng.
Viên tinh hạch cấp 4 đó là do cô ấy vô tình nhặt được của hời. Vốn dĩ định đợi đến lúc bản thân thăng cấp lên cấp 3 rồi mới hấp thụ, nhưng cô ấy chậm chạp không thể tăng cấp, chỉ có thể đặt tầm mắt vào tinh hạch hệ thổ cấp 3.
Đáng tiếc zombie hệ thổ cấp 3 quá ít, cô ấy dẫn theo Husky liên tục ra khỏi cửa mấy ngày vẫn không tìm thấy một con nào.
Nhưng mà bây giờ không cần phải lo lắng nữa, cô ấy đã trao đổi được tinh hạch hệ thổ cấp 3 với Thẩm Chi Hủ rồi.
Tạ Vân Nhã cẩn thận cất kỹ tinh hạch màu vàng đất xong thì chuẩn bị rời đi, nhưng khi đứng dậy, cô ấy chợt nhớ ra gì đó bèn nhỏ giọng hỏi thăm: “Đúng rồi, nhiệm vụ quy mô lớn lần này, các anh có tham gia không?”
Mặc dù Thẩm Chi Hủ không hiểu tại sao Tạ Vân Nhã lại hỏi câu này, nhưng anh vẫn lắc đầu, tỏ ý bản thân không tham gia.
Tạ Vân Nhã thấy vậy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ cô ấy muốn tham gia, nhưng khi chuẩn bị báo danh lại cảm thấy hoảng loạn. Đây là trực giác bẩm sinh của cô ấy, chỉ cần gặp phải chuyện gì không tốt, đều sẽ vô thức mà hoảng loạn. Vì vậy biết rằng nhiệm vụ lần này nếu cô ấy đi sẽ có thể gặp phải chuyện không hay, cho nên cô ấy lập tức từ bỏ việc báo danh.
Vốn dĩ việc này coi như xong, nhưng nhìn thấy Thẩm Chi Hủ nuôi hai con hổ trắng, cũng giống như bản thân cô ấy, hơn nữa chó ngốc nhà cô ấy còn rất thích hổ trắng nhỏ. Thế nên cô ấy mới bất chợt hỏi vậy, bây giờ có được câu trả lời bản thân vừa ý, Tạ Vân Nhã kéo theo Husky rời đi.
Thẩm Chi Hủ nhìn bóng Tạ Vân Nhã rời đi, trầm ngâm suy nghĩ.
Thành phố Phong Tháp…
Ở đó rốt cuộc có gì đáng để Hà Nguyệt Liên đến đấy chứ?
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu đang nghĩ gì vậy?
Nghe thấy giọng của hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ thu lại suy nghĩ, vô thức lắc đầu.
“Không có gì, tối nay Ngao Ngao muốn ăn gì?”
“Grừ grừ… “ Muốn ăn thịt nai, lần trước mẹ săn được nai chúng ta còn chưa ăn đó.
Nghe nói ăn thịt nai có thể bồi bổ cơ thể, bây giờ Người đẹp ốm yếu không còn ốm đau bệnh tật như xưa, nhưng cơ thể vẫn cần phải bồi bổ mới được.
Thẩm Chi Hủ nghe không hiểu, nhưng không cản trở đến việc bọn họ ông nói gà bà nói vịt.
“Ừm, buổi tối uống canh được không?”
“Grừ grừ…” Không uống canh, muốn ăn thịt!
“Ừm, vậy thì uống canh nhé.”
Kiều Nghệ: Tui tức á chời!
Cao Hoằng Khải nhìn thấy cảnh này, không khỏi lại lần nữa cảm thấy ghen tị. Không biết bây giờ anh ta bắt đầu nuôi một bé thú cưng có còn kịp không?
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-95.html.]
Trong nhà sáng như ban ngày, mùi thịt nướng tràn ngập khắp cả gian phòng, Kiều Nghệ đang chơi đùa với hổ mẹ trên đệm vô thức dừng lại, theo mùi thơm mà nhìn về phía nhà bếp.
Trong bếp, Người đẹp ốm yếu quay lưng về phía bọn họ, trên người đeo một chiếc tạp dề màu xám nhạt, trông như một người đàn ông nội trợ của gia đình.
Kiều Nghệ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Người đẹp ốm yếu vài lần, cuối cùng đứng dậy và bước tới, lúc anh chưa nhận ra rằng cô đang đến gần, thì cô vươn nửa người lên, hai bàn chân lông xù đáng yêu ôm lấy bắp chân của anh.
"Grừ grừ…" Người đẹp ốm yếu, không phải anh vừa mới nói tối nay sẽ ăn canh hả? Sao giờ lại làm thịt nướng vậy?
Thẩm Chi Hủ cảm thấy bắp chân nặng trĩu, nghe được tiếng kêu quen thuộc, anh không cần nghĩ cũng biết hổ trắng nhỏ đang lao tới đây, vừa lúc anh cũng đã chuẩn bị gần xong, anh đặt đồ kẹp thịt xuống, cúi xuống ôm hổ trắng nhỏ vào lòng.
"Ngao Ngao, lại nặng thêm rồi." Thẩm Chi Hủ cố ý vỗ nhẹ lên đùi thịt mum múp của cô.
Kiều Nghệ nhìn thấy một tia trêu chọc trong mắt Người đẹp ốm yếu, cô không thèm để ý đến anh, thay vào đó được ôm lên cao nên cô có thể nhìn rõ bữa tối trên bếp.
"Grừ grừ..." Wow, là thịt nai kìa! Người đẹp ốm yếu hư quá, không thành thật chút nào hết nha. Lúc ở khu giao dịch nhiệm vụ, rõ ràng là anh nói muốn uống canh mà.
Thẩm Chi Hủ không biết hổ trắng nhỏ đang lên án mình, ánh mắt vẫn đang nhìn vào nồi canh bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Ngao Ngao, tôi có nấu canh cà chua trứng, muốn nếm thử không?"
Hử? Không phải chỉ làm thịt nướng thôi sao?
Ngay khi Kiều Nghệ vừa nghĩ vậy, cô đột nhiên nhớ ra hôm nay lúc bọn họ dẹp hàng, Người đẹp ốm yếu đã đặc biệt đi đến khu trồng trọt của căn cứ dùng tinh hạch mua một ít rau củ quả tươi.
Vậy là Người đẹp ốm yếu đã mua chỗ rau củ quả này để nấu canh cà chua trứng sao?
Kiều Nghệ duỗi cổ ra nhìn.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, dùng tay còn lại mở nắp nồi canh, một nồi canh cà chua trứng đậm đà đập vào mắt Kiều Nghệ.
Oa…
Thơm quá nha!
Mùi hương này khơi dậy cơn đói của Kiều Nghệ, cô vô thức l.i.ế.m miệng.
Thẩm Chi Hủ biết rõ tính tình của cô, nên lấy ra một cái thìa sạch, múc một muỗng, đợi canh nguội một chút mới đút cho hổ trắng nhỏ.
"Ngao Ngao, nếm thử?"
Kiều Nghệ lè lưỡi, l.i.ế.m canh cà chua trứng thơm ngon vào miệng, đôi mắt tròn xinh đẹp sáng ngời lên.
Ngon! Ngon!
"Grừ grừ..." Người đẹp ốm yếu, tôi muốn thêm nữa!
Cô nhìn Người đẹp ốm yếu một cách đầy khao khát, nhưng tiếc thay anh lại đặt thìa xuống, không có ý định đút cho cô nữa.
"Grừ grừ?"
Kiều Nghệ nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh.
"Ngao Ngao, màu đỏ là cà chua, màu trắng là trứng, hiểu chưa?"
Đương nhiên là Kiều Nghệ biết rồi, nhưng cô không rõ tại sao Người đẹp ốm yếu lại nói như vậy.
Nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ đành bất đắc dĩ phải đặt cô xuống, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của cô.
"Ngao Ngao, đi chơi một lát nhé, đợi thêm chút nữa là chúng ta có thể ăn cơm rồi."
Kiều Nghệ: "..."
Được rồi, cô lưu luyến bước từng bước ra khỏi nhà bếp.
Sau khi hổ trắng nhỏ rời đi, Thẩm Chi Hủ cũng nhanh chóng chuẩn bị bữa tối.
"Grừ grừ…" Mẹ ơi, con về rồi!
"Grừ grừ…" Hôm nay Người đẹp ốm yếu làm thịt nướng, còn có canh cà chua trứng!
"Grừ grừ…" Mẹ, chắc mẹ chưa từng ăn canh cà chua trứng đúng không? Nó rất ngon đó!
Đáng tiếc hổ mẹ không thích đồ chín mà thích đồ sống hơn, nếu không thì nó cũng có thể nếm thử nhiều món ngon Trung Hoa của bọn họ. Nghĩ tới đây, Kiều Nghễ lập tức thoáng tiếc nuối mà l.i.ế.m liếm lông quanh miệng.