Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 424
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:20:13
Lượt xem: 110
Sau khi săn bắt thành công, hai con nhóc con cảm thấy thích thú, ngày nào cũng theo mẹ mình vào núi. Dần dần, bọn chúng chuyển từ đi săn cùng nhau như ban đầu sang tự mình săn bắt thỏ rừng như bây giờ.
Đây là một bước tiến cực lớn đối với chúng.
Bọn chúng còn có thể mang chiến lợi phẩm về nhà, để được ông bô cao ngạo lạnh lùng khen ngợi mình.
Mỗi lần được khen ngợi, bọn chúng lại vẫy những cái đuôi nhỏ nhắn đầy phấn khích để thể hiện tâm trạng mình đang vui mừng như thế nào.
…
Từng ngày trôi qua, khi các bé con hoàn toàn cai sữa, chúng có thể săn được những con mồi cỡ trung bình.
Giáo viên Kiều Nghệ cũng chính thức nghỉ hưu, chuyển hạ cho Thẩm Chi Hủ để anh dạy dỗ kiến thức loài người cho bọn nhóc.
Nhóc con còn nhỏ chưa thể ngồi yên, nhưng khi đối mặt với ông bô lạnh lùng như tảng băng, chúng thực sự không dám làm ầm ĩ. Hai bé con chỉ có thể kìm nén gen tăng động xuống để học theo lời cha dạy.
Lúc được giải lao, hai nhóc lập tức bung xõa bản tính, chơi đùa với cây non mini ở bên cạnh xem kịch vui.
Nói là chơi đùa nhưng thực ra hai anh em đang nghịch cây non mini. Chúng uốn cong chỗ này, cọ xát chỗ kia, còn dùng những chiếc răng sữa bé nhỏ của mình cắn xé quần áo trên người cây non mini.
Cây non mini bắt đầu bực bội, nhưng lại không dám động đến bọn chúng. Nó suy nghĩ rồi lập tức biến thành hình dạng cây non mini, dùng những cành cây cứng cáp quấn quanh hai bé con, ngăn cản bọn chúng nhích lại gần mình.
Không ngờ chiêu này lại khiến đám bé con trẻ trâu càng hưng phấn hơn, những chiếc răng sữa nhỏ dùng hết sức gặm nhấm cành của cây non mini.
Không đau, nhưng nước dãi trên cành cũng đủ làm cây non mini đủ đau khổ. Nó vội vàng thu hồi cành về, di chuyển bộ rễ của mình chạy lạch bạch ra khỏi phòng, đi tìm Kiều Nghệ để mách lẻo.
Kết quả là, Kiều Nghệ nhìn cây non mini quần áo xộc xệch, hai mắt rưng rưng nước mắt, lại nghe nó kể tội hai bé con làm cô thực sự buồn cười. Sau khi vất vả lắm mới trấn an được cây non mini, Kiều Nghệ lập tức đi tìm hai nhóc quỷ gây chuyện.
Hai bé con thấy mẹ mình đến thì vừa gừ gừ gọi mẹ, vừa lay bắp chân cô muốn trèo lên trên.
Nếu là bình thường thì Kiều Nghệ đã bế chúng nó lên từ lâu rồi, thế nhưng lần này, cô không nhúc nhích. Kiều Nghệ mặc kệ cho hai đứa nhóc bò trên chân mình, vừa thấy bọn chúng sắp thành công là cô lại cố ý rung chân lắc cho chúng nó rơi xuống.
Hai bé con ngã bịch bịch xuống mặt thảm.
Không đau, nhưng đủ để chúng nó dừng ngay hành động tiếp theo lại.
Hai nhóc hổ con có hình dáng giống nhau nghiêng đầu, bối rối nhìn mẹ, như muốn hỏi tại sao cô lại đẩy bọn chúng xuống.
Lúc này Kiều Nghệ ngồi xổm xuống, duỗi hai ngón tay chỉ vào cái đầu nhỏ của hai bé con.
“Sao hai đứa lại đi trêu Tiểu Thụ thế hả?”
Học tập được một khoảng thời gian, hai nhóc hổ con đã có thể nghe hiểu lời cô nói. Nhưng lúc này, ánh mắt chúng đảo tới đảo lui, bày ra dáng vẻ chột dạ ‘Con nghe hông hỉu chì cạ’.
“Đừng có giả ngu với mẹ à nha.” Kiều Nghệ nhướng mày.
“Grào…”
Thấy giả ngu không có tác dụng, Tiểu Bảo chủ động tiến lên, nghiêng đầu cọ cọ cổ tay mẹ mình, tỏ vẻ ngoan ngoãn vô tội ‘Con ngoan lắm á, con không hề làm phiền’.
Đại Bảo thấy em gái như thế bèn vội vã học theo. Nhưng nó còn chưa chạm được đến tay mẹ đã bị em gái dùng m.ô.n.g đẩy ra.
Đại Bảo: “???”
Đại Bảo không phục, muốn tiếp tục chen vào nhưng cả hai bé con đều bị mẹ mình đẩy ra.
“Đừng có ngây thơ vô số tội.”
“Tiểu Thụ nói với mẹ rồi, hai đứa còn cắn cành của cậu ấy.”
Tuy rằng bộ nhá của bọn chúng không cắn nổi cành của thực vật biến dị cấp 9, nhưng mà Kiều Nghệ không cho phép hành vi này. Cô không muốn tương lai bé con nhà mình lại trở thành bọn nít ranh bị mèo chê chó ghét.
Hai bé hổ con liếc nhau, thấy thực sự không chối được đành phải ngồi xổm xuống, cụp tai tiu nghỉu với bộ dạng ‘Con biết lỗi rồi’.
Kiều Nghệ thấy thế hơi mềm lòng, nhưng vẫn nói: “Hai bé cưng phải ngoan ngoãn, Tiểu Thụ là bề trên của các con, các con không được bắt nạt cậu ấy đâu đấy, biết chưa?”
Kiều Nghệ sợ bọn chúng không nghe nên nói tiếp: “Hơn nữa, cậu Tiểu Thụ của các con rất ghê gớm đấy. Nếu không phải cậu ấy nhường các con thì chỉ sợ răng của hai đứa sứt mẻ hết rồi đó.”
“Hổ con không có răng thì sau này còn săn bắt thế nào được nữa?”
“Không săn bắt được nữa thì sau này cạp đất mà ăn nha con.”
Cuối cùng hai nhóc hổ con cũng thấy sợ, có vẻ như trong đầu đang tưởng tượng ra cảnh tượng bi thảm đó. Bọn chúng cùng đưa hai chân lên che kín miệng, lộ ra một chút hãi hùng.
Kiều Nghệ cố nhịn cười, kéo dài giọng: “Thế bây giờ hai đứa còn dám cắn cậu Tiểu Thụ nữa không nào?”
Hai bé hổ con đồng loạt lắc đầu.
Không dám, không dám, không dám nữa đâu.
Chúng nó không muốn làm nhóc hổ con không có răng đâu!
Cũng không muốn làm nhóc hổ con ma đói đâu!
Kiều Nghệ hài lòng, đưa tay xoa đầu các bé con.
“Các cục cưng ngoan ghê.”
Hai nhóc con vô thức cọ cọ tay cô.
Sau đó, hai bé hổ con chơi đùa với cây non mini không dám hó hé mở miệng nữa, thực sự ghi lòng tạc dạ lời Kiều Nghệ nói.
(Cây non mini: Cây bị thiệt thòi, cây phải đi mách luôn và ngay!)
**
“Grào…!”
“Grừ…!”
Tiếng hổ gầm liên tiếp vang vọng khắp núi rừng, khiến vô số loài chim giật mình vỗ cánh phành phạch.
Cùng lúc đó, một nhóm vài người trong rừng chợt dừng bước khi nghe thấy tiếng hổ gầm loáng thoáng.
Một người phụ nữ gương mặt thanh tú cảnh giác quan sát khung cảnh xung quanh, tinh thần hóa thành những sợi tơ b.ắ.n ra ngoài để điều tra tình hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-424.html.]
Dường như cô ta đã phát hiện ra điều gì đó, đồng tử hơi co lại, ánh mắt dừng lại trên người phụ nữ mặc đồng phục chiến đấu màu đen trước mặt.
“Chị Dao, tình báo nói xuất hiện một con zombie cấp 9 trên ngọn núi này phải không? Tại sao tôi lại tìm thấy mấy động vật biến dị ở đây?”
Nghe cô ta nói vậy, Trình Dao hơi nhíu mày, hỏi: “Cô có thể điều tra xem đó là loại động vật gì không?”
Hiện giờ Phù Nhã Vấn đã là dị năng giả hệ tinh thần cấp 8, tất nhiên có thể tra ra được chủng loại của mấy con động vật biến dị kia.
Phù Nhã Vấn nghẹn lời mất một lúc, vừa rồi cô ta kinh ngạc quá mức nên đã quên mất chuyện này.
Cô ta nín thở và tập trung, lực tinh thần hóa thành sợi tơ lại kéo dài ra ngoài. Nhưng chỉ vài giây sau đó, Phù Nhã Vấn đã sợ hãi đến mức lùi lại vài bước, được bạn trai bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
“Em sao vậy Nhã Vấn?”
“Động vật biến dị kia phát hiện ra em rồi!” Phù Nhã Vấn nói xong, hít vào một ngụm khí lạnh: “Là động vật biến dị cấp 9! Chắc chắn nó phải cấp 9!”
Phù Nhã Vấn rất tự tin vào dị năng của mình, lực tinh thần của cô ta không thể nào bị phát hiện ra, trừ khi đó là người hoặc động vật biến dị cấp cao hơn mình!
Cấp 9?
Là cấp 9 sao?
Chẳng lẽ trên ngọn núi này có thứ gì đó đang thu hút bọn chúng ư? Nếu không tại sao lại có nhiều cấp 9 như vậy?
Ý định muốn theo đuổi đến cùng của Trình Dao càng ngày càng mãnh liệt. Nàng hơi híp mắt, nói với Phù Nhã Vấn: “Có phải xung quanh núi rừng này có căn cứ gì đó không?”
Phù Nhã Vấn sững sờ, còn chưa kịp trả lời thì bạn trai Triệu Tư Trạch đã nói: “Gần đây có một căn cứ nhỏ tên là thôn Đường Hà, dân số của bọn họ chưa đến 10.000 nhưng cấp độ của mỗi dị năng giả đều từ cáp 5 đổ lên. Hơn nữa nghe nói bọn họ còn có dị năng giả cấp 10 bảo kê, thực lực tổng thể rất mạnh.”
Thôn Đường Hà…
Ba chữ này dường như mở ra ký ức xa xôi của Trình Dao, ánh mắt nàng xa xăm.
"Chúng ta đã từng đến nơi đó…"
Đó là hơn hai năm trước, bọn họ nhận một nhiệm vụ hộ tống đến thành phố Hồng Diễn. Lúc ấy nàng thậm chí còn đưa ra một số đề xuất phòng thủ cho những người quản lý ở đó. Nhưng không ngờ hơn hai năm trôi qua, bọn họ phát triển càng ngày càng tốt.
Trong lúc nhất thời, Trình Dao cảm thấy có chút xúc động.
Phù Nhã Vấn cũng nhớ lại, lập tức nhíu chặt lông mày, dường như không hài lòng lắm lời nói của Triệu Tư Trạch: "Cấp 10? Làm sao có thể như vậy được? Hiện giờ trong các căn cứ lớn đều không có bất kỳ dị năng giả nào cấp 10, ngay cả chị Dao của chúng ta cũng chỉ vừa mới đột phá lên cấp 10. Sao một căn cứ nhỏ như thôn Đường Hà lại có dị năng giả cấp 10 trấn giữ được?”
Những lời phàn nàn này làm bạn trai Triệu Tư Trạch của Phù Nhã Vấn im lặng trong thoáng chốc. Anh ta không nhịn được, liếc cô ta một cái: “Anh cũng chỉ nghe người khác nói vậy thôi mà? Em đừng có hở tí là bật lại anh được không?”
Phù Nhã Vấn thoáng sửng sốt, sau đó cười nịnh nọt: “Em chỉ hơi kích động tí thôi mò.”
Trình Dao nhìn thoáng qua đôi tình nhân nhỏ này, bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhã Vấn, cô quên mất câu ‘Ngoài trời còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn’ rồi à?”
Phù Nhã Vấn đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen điềm tĩnh của Trình Dao, cô ta lại nuốt lời nói trở về.
“Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?” Người lên tiếng là một người đàn ông đeo kính mắt.
"Những động vật biến dị đó đang ở đâu?” Trình Dao nhìn về phía Phù Nhã Vấn.
Phù Nhã Vấn nghe nàng nói vậy, lại đưa lực tinh thần ra ngoài điều tra, nhưng cô ta phát hiện không thấy mấy động vật biến dị kia đâu nữa.
Thấy tâm trạng cô ta không ổn, Triệu Tư Trạch vội vàng hỏi: “Sao thế?”
"Không thấy nữa!"
“Chúng biến mất rồi!”
“Sao lại như thế được?”
Ngoại trừ Trình Dao, tinh thần mọi người bắt đầu căng thẳng.
Người đàn ông đeo kính vội vàng hỏi: “Vậy zombie động vật cấp 9 đâu?”
“Cũng không thấy nữa!”
“Gì cơ?”
Trong lúc họ đang hoảng loạn, có mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Kiều Nghệ lười biếng l.i.ế.m móng vuốt, hoàn toàn không ngờ lại gặp Trình Dao ở đây.
Đã lâu không gặp, khí thế trên người Trình Dao càng ngày càng mạnh mẽ.
Chà, nhìn qua thì có lẽ nàng đã đột phá cấp 10 rồi.
Còn người phụ nữ xinh đẹp kia nữa, ờm… Cô ta tên là gì nhỉ, Phù Nhã Vấn à?
Sao đã qua một thời gian dài rồi mà cô ta vẫn nói chuyện khó nghe quá vậy!
Trong khi Kiều Nghệ đang suy nghĩ viển vông thì hai bé con đang dựa sát hai bên trái phải của cô, đôi mắt khác màu đầy tò mò quan sát bọn họ.
Đại Bảo thực sự tò mò, quay sang nhìn mẹ nhưng thấy mẹ không có phản ứng gì, nó đành quay đầu lại nhìn ông bà ngoại đằng sau.
Khi bắt gặp ánh mắt ân cần của bà ngoại, Đại Bảo vô thức cười lên. Nhưng nó quên béng mất bây giờ mình không phải người, cười lên chỉ là nhếch môi, nhìn dáng vẻ của nó muốn ngốc nghếch đáng yêu bao nhiêu cũng được.
Đáy mắt hổ mẹ hiện lên một nụ cười, nó chưa kịp đáp lại Đại Bảo thì hổ cha bên cạnh đã không nhịn được. Nó hừ một tiếng, để lộ hàm răng trắng lạnh lẽo.
Tiếng động này bị Trình Dao cách đó không xa nghe thấy. Nàng đột nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm vào vị trí của bọn họ với ánh mắt sắc bén.
“Là ai?”
“Sao thế chị Dao? Làm gì có ai…” Ngay khi Trình Dao di chuyển, Phù Nhã Vấn đã phóng lực tinh thần ra thăm dò tình hình nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
“Là ai? Ra đây!”
Giọng nói của Trình Dao càng lạnh như băng, khiến Phù Nhã Vấn vô thức dùng mình. Cô ta đang định nói có phải Trình Dao phản ứng thái quá hay không thì Triệu Tư Trạch đã vội vàng bịt miệng cô ta lại. Anh ta nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ em đã quên còn có một loại dị năng có thể chắn được lực tinh thần ư?”
Đồng tử Phù Nhã Vấn co lại, lực tinh thần quấn quanh lòng bàn tay cô ta, chực chờ để tấn công.
Không chỉ Phù Nhã Vấn mà những dị năng giả phía sau Trình Dao đều khởi động dị năng.
Kẻ đầu sỏ gây chuyện chột dạ rụt cổ lại, ánh mắt cũng đảo hết bên này đến bên kia, không dám nhìn vào ánh mắt đám hổ mẹ.
Hổ mama bất đắc dĩ vẫy đuôi, nó nhìn vào ánh mắt dò hỏi của nhóc con, không suy nghĩ quá nhiều đã gật đầu.