Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 415
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:17:01
Lượt xem: 128
“Đúng vậy.”
“Ăn bốn cái một lúc…?
Thẩm Chi Hủ cảm thấy không thể tin được.
Cơm tối hôm qua cô cũng đã ăn rất nhiều, tại sao nửa đêm còn dậy ăn bốn cái bánh bao nữa?
Trong lúc nhất thời, Thẩm Chi Hủ có hơi bối rối.
Đột nhiên, anh nhớ tới chuyện hôm nay sờ bụng của cô, nó có vẻ đầy đặn hơn trước, ánh mắt cũng trở nên phức tạp.
“Em đói quá.”
Cô cũng không muốn như vậy, nhưng không hiểu gần đây xảy ra chuyện gì, cô rất nhanh đói, tối hôm qua ăn bốn chiếc bánh bao cũng chỉ là lót dạ mà thôi.
Thẩm Chi Hủ nghe nói vậy thì hai chân mày nhíu lại thật chặt: “Đợi lát nữa ăn sáng xong, chúng ta đi tới trung tâm y tế khám xem sao.”
Sau khi thôn Đường Hà ổn định lại, Thẩm Chi Hủ và Lý Tông Húc, Lưu Y Na đã thảo luận với nhau chuyện thành lập một trung tâm y tế.
Hơn nửa dụng cụ chữa bệnh và thuốc men ở trong không gian của anh đều được lấy ra, để thành lập trung tâm y tế.
Tuy nhiên những thứ này cũng không phải cho không, Thẩm Chi Hủ sẽ nhận được 50% lợi nhuận của trung tâm.
“Hả? Không, không cần đi khám đâu.”
Cây non mini cũng nhìn Kiều Nghệ bằng ánh mắt lo lắng.
Dưới góc độ của nó thì trung tâm y tế cũng không phải là nơi tốt lành gì, hổ trắng nhỏ tới đó, chắc chắn là trên người có vấn đề gì rồi.
“Nghe lời nào.” Thẩm Chi Hủ trừng mắt nhìn cô.
Kiều Nghệ rụt cổ có hơi sợ hãi.
Khi đi tới đó, Kiều Nghệ còn xoa xoa bụng của mình.
Gần đây, chắc khẩu vị của cô tốt hơn mà thôi, chắc cũng không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ?
Kiều Nghệ suy nghĩ m.ô.n.g lung.
“Cái gì cơ?”
“Ông nói gì?”
“Tôi có thai á?”
Kiều Nghệ không dám tin xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, hai mắt mở to.
Có thai?
Làm sao cô có thể mang thai được?
Rõ ràng mỗi lần bọn họ làm chuyện đó đều đeo đồ bảo hộ.
Cho dù có không đeo đồ bảo hộ thì cô cũng không thể mang thai được đúng không?
Với góc nhìn của Kiều Nghệ, cô có thể biến từ hổ trở lại thành người, dựa vào bản chất mà nói cô vẫn là một con hổ, mà người và hổ có cách sinh sản khác nhau, dù thế nào cô cũng không thể mang thai được.
Ai ngờ…
Chuyện này quả thật làm cho Kiều Nghệ choáng váng, cô máy móc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Thẩm Chi Hủ cũng ngây ngốc giống cô, trong đầu vẫn còn đang vang vọng mấy chữ “Mang thai” mà bác sĩ Đông y vừa nói.
Bác sĩ Đông y hiền hòa nhìn đôi trai gái trước mặt: “Hai người có thể đi siêu âm B, như vậy sẽ trực quan hơn.
Trung tâm y tế của bọn họ cũng có máy siêu âm B, những thứ này đều là của Thẩm Chi Hủ bỏ ra, không ngờ có một ngày cũng phải sử dụng tới chúng.
“Người đẹp ốm yếu…”
Tiếng gọi có hơi bất an của Kiều Nghệ đã kéo Thẩm Chi Hủ thoát khỏi dòng suy nghĩ m.ô.n.g lung, tuy rằng lúc này trong nội tâm không được bình tĩnh nhưng cảm xúc trên mặt anh vẫn rất nhẹ nhàng.
Anh vươn tay nắm lấy đôi bàn tay đang xoắn xuýt đặt ở trên đùi, âm thầm an ủi: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Thẩm Chi Hủ nói xong thì lấy ra một viên tinh hạch đặt lên bàn, dẫn cô đi ra khỏi phòng khám bệnh.
Vị bác sĩ Đông y già nhìn người đàn ông đẹp trai và cô gái tay trong tay bước ra ngoài thì khẽ cười tủm tỉm.
Quả nhiên, cho dù có dị năng mạnh mẽ như thế nào thì khi biết mình sắp được làm cha cũng sẽ rất hồi hộp.
Sau khi rời khỏi phòng khám, Thẩm Chi Hủ dẫn Kiều Nghệ lên tầng, phòng siêu âm B ở ngay trên tầng hai.
Lúc này Kiều Nghệ cũng chú ý tới tình trạng tay và chân của Người đẹp ốm yếu, chẳng qua cô lại không có tâm trạng thưởng tức, càng không muốn trêu chọc, trong lòng cảm thấy lo sợ bất an nhiều hơn.
“Người đẹp ốm yếu, có phải chuẩn đoán sai rồi không?”
“Cái gì?” Thẩm Chi Hủ bỗng nhiên đứng lại, cúi đầu nhìn vẻ mặt bất an của Kiều Nghệ, trong mắt còn hiện lên tia hoảng hốt.
“Em có thai thật sao?” Kiều Nghệ cắn chặt môi dưới: “Rõ ràng chúng ta đều đeo cái đó, hơn nữa… Hơn nữa…”
Sinh... Phải cách ly, bốn chữ này dù thế nào Kiều Nghệ cũng không thể nói ra được.
“Em đừng sợ.” Thẩm Chi Hủ vẫn còn đang bối rối, nhưng anh vẫn an ủi Kiều Nghệ, kéo cô vào trong ngực, vươn tay giải phóng môi dưới đang bị cắn của cô: “Em đừng cắn nữa, ngoan nào.”
Nếu cô thật sự mang thai, anh cũng không bài xích.
Dù gì…
Đây cũng là con của anh và Ngao Ngao.
Một tay khác của Thẩm Chi Hủ xoa xoa chiếc bụng phẳng lỳ của cô, động tác rất cẩn thận giống như đang đụng vào một vật báu dễ vỡ.
“Ôi, anh Thẩm, Tiểu Nghệ, hai người làm gì ở đây vậy?”
Một âm thanh đột ngột vang lên thu hút sự chú ý của hai người, bọn họ thuận theo nhìn sang thì thấy Tạ Vân Nhã và Tiểu Hắc.
Có lẽ là bị Kiểu Nghệ và Thẩm Chi Hủ ảnh hưởng, nên bây giờ Tạ Vân Nhã và Tiểu Hắc cũng là người yêu của nhau. Tiểu Hắc cũng không còn thân thiết với bạn bè một cách tùy tiện giống như trước nữa.
Vào lúc này nó thân mật đứng ở phía sau Tạ Vân Nhã, dùng ánh mắt tò mò đánh giá hai người đang ôm nhau.
Khoảnh khắc Thẩm Chi Hủ thấy Tạ Vân Nhã, đột nhiên nhớ tới ký ức kiếp trước của mình, trầm ngâm một lát anh nói: “Tôi nhớ... Trước tận thế cô học chuyên ngành bác sĩ thú ý đúng không?”
Ánh mắt Tạ Vân Nhã đột nhiên sáng lên: “Đúng đúng!”
Rất nhanh, cô ấy dường như ý thức được điều gì đó, ánh mắt chuyển hướng nhìn sang Kiều Nghệ, lúc này mới phát hiện đôi lông mày thanh tú hiện lên vẻ bất an, trong lòng không nhịn được cũng thấy lo lắng.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cho dù ở hình dáng hổ trắng hay hình thái người, Tạ Vân Nhã đều thích Kiều Nghệ, nên cũng không hy vọng cô xảy ra chuyện gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-415.html.]
“Mặc dù tôi chưa học xong, nhưng trong khoảng thời gian này tôi đã bổ sung thêm kiến thức thú ý!”
Ở thôn Đường Hà của bọn họ không có bác sĩ thú ý, nếu Tiểu Hắc bị bệnh cô chỉ có thể nhờ người khác giúp đỡ. Do đó, ngoài việc trở nên mạnh mẽ cô còn bù lại rất nhiều kiến thức liên quan tới bác sĩ thú ý.
Mặc dù không thể nói là rất giỏi, song một số bệnh vặt Tạ Vân Nhã vẫn có thể ứng phó được.
Thẩm Chi Hủ và Kiều Nghệ nghe cô ấy nói như vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Chúng tôi chuẩn bị đi siêu âm B, cô có thể đi cùng với chúng tôi không?” Thẩm Chi Hủ nói.
“Được chứ.” Tạ Vân Nhã vui vẻ đồng ý, đi theo hai người lên tầng, chỉ là cô lại phát hiện ra một hiện tượng thú vị, đó chính là Thẩm Chi Hủ rất cẩn thận ôm lấy eo Kiều Nghệ…
Thật sự… Xảy ra vấn đề gì à?
Khi tới phòng khám, Thẩm Chi Hủ nói với nữ y tá phụ trách dùng máy móc một tiếng, tiếp đó bảo Tạ Vẫn Nhã đi theo bọn họ vào phòng, về phần Tiểu Hắc… thì bị Thẩm Chi Hủ tàn nhẫn nhốt ở bên ngoài cửa.
Tiểu Hắc: “Anh anh anh.”
Từ đó, tâm trạng của Tạ Vân Nhã cũng trở nên căng thẳng hơn, Kiều Nghệ thấy vậy không nhịn được mà bật cười.
“Chị đừng lo lắng, tôi không có vấn đề gì đâu. Chỉ là… Hình như mang thai thôi.”
Tạ Vân Nhã ừm một tiếng, sau đó giống như ý thức được Kiều Nghệ nói gì, hai mắt mở to, miệng há rộng đủ để nhét được một quả trứng gà.
“Cái, cái gì cơ?”
Mang thai á?
Sao có thể như thế được?
Theo bản năng, cô ấy cũng sờ sờ bụng của mình.
Trước tận thế, Tiểu Hắc không triệt sản, cô ấy ở chung một chỗ với Tiểu Hắc nên chuyện đó là không tránh khỏi, nếu Kiều Nghệ thật sự mang thai vậy thì cô ấy cũng có thể…
Kiều Nghệ chú ý tới hành động của cô ấy, cũng đoán được điều gì đó, thử thăm dò: “Chả lẽ, chị cũng…?”
“Không, không có!” Tạ Vân Nhã vội vàng xua tay: ”Chắc chắn không?”
“Hôm nay, sau khi bác sĩ Đông y chẩn mạch cho tôi, ừm… Chị cũng biết hoàn cảnh của tôi mà, tôi cũng không tin cho nên muốn làm siêu âm B, một lát nữa phải phiền chị rồi.” Kiều Nghệ nhẹ giọng nói.
“Không phiền, không phiền đâu.” Tạ Vân Nhã xua xua tay: “Bây giờ cô phải nằm lên đó à?”
Thẩm Chi Hủ đáp lời, nhẹ nhàng đỡ Kiều Nghệ nằm xuống giường bệnh.
Vào lúc này, Tạ Vân Nhã cuối cùng cũng hiểu tại sao Thẩm Chi Hủ lại căng thẳng như vậy.
Hóa ra là…
Cô ấy không thể kiềm chế được sự hâm mộ trong lòng, nhưng nghĩ tới Tiểu Hắc rất ồn ào và dính người, cô ấy nhanh chóng quên đi cảm giác đó.
“Cô vén quần áo lên đi.” Tạ Vân Nhã lấy lại tinh thần, dặn dò một tiếng tay bắt đầu điều chỉnh thiết bị siêu âm B.
Cũng may trước đó cô ấy đã từng dùng qua món đồ này, nếu không hôm nay cô ấy cũng không biết làm sao.
Kiều Nghệ vén áo lên để lộ chiếc bụng bằng phẳng trắng nõn của mình, sau đó kéo quần về phía sau để lộ toàn bộ phần bụng.
“Tôi bắt đầu nhé.” Tạ Vân Nhã vừa nói vừa đeo găng tay vào, xoa một ý gel siêu âm lên bụng Kiều Nghệ.
Gel siêu âm này lạnh như băng, rất trơn, vừa mới bôi lên Kiều Nghệ đã co rúm người lại.
Vào giờ phút này Thẩm Chi Hủ cũng rất căng thẳng, thấy cô co rúm người lại thì vội vàng nắm lấy đôi tay lạnh như băng của Kiều Nghệ.
“Em đừng sợ, có anh ở đây.”
Kiều Nghệ không để tâm đến những lời nói của anh, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn màn hình cách đó không xa, nhìn Tạ Vân Nhã đặt đầu dò siêu âm B lên trên gel siêu âm ở bụng rồi bắt đầu di chuyển, cô hồi hộp đến mức môi trắng bệch.
“Cô đừng lo lắng quá.” Tạ Vân Nhã vừa di chuyển đầu dò siêu âm B, vừa nhìn màn hình, sau khi cô ấy hiểu những gì thể hiện ở trên màn hình đen trắng thì con ngươi hơi co rút lại.
Kiều Nghệ mang thai thật.
“Thế nào rồi?” Kiều Nghệ không hiểu thứ ở trên màn hình đen thui, vội vàng hỏi.
“Ừm… Cô đang mang thai.”
Giọng nói của Tạ Vân Nhã có hơi ngắt quãng
Cả Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ đều sửng sốt, người trước nắm chặt lấy tay người sau.
Thẩm Chi Hủ cảm nhận được sự ưu tư của cô, nên tạm thời đè nén cảm xúc của mình lại, nửa ngồi xổm xuống tựa đầu vào bả vai cô.
“Ngao Ngao đừng sợ, có anh ở đây, anh ở đây.” Thấy cô thả lỏng hơn chút, Thẩm Chi Hủ ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Vân Nhã vẫn đang nhìn chằm chằm màn ảnh: “Mấy tháng rồi?”
“Ừm, nhìn kích thước thai nhi, chắc được một tháng rồi.” Tạ Vân Nhã dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Đúng rồi, là thai đôi.”
Kiều Nghệ: “!”
Thẩm Chi Hủ: “!”
Hai người yên lặng một lúc lâu cuối cùng vẫn là Kiều Nghệ khó khăn mở miệng nói: “Vấn đề là tôi mang thai người hay hổ con?”
Tạ Vân Nhã bị hỏi như vậy thì sửng sốt một lát.
“Tôi cũng… Không biết.”
Thông cảm nhé, tôi cũng chỉ là một bác sĩ thú y gà mờ mà thôi huhu.
“Đối với con người, chúng ta đều biết thai kỳ là 37 - 41 tuần, nhưng nếu là hổ…” Tạ Vân Nhã nhíu mày, chầm chậm bổ sung: “Thai kỳ chỉ có hơn ba tháng, hơn nữa trong lúc mang thai không thể hiện rõ ràng, chỉ đến khi gần sinh mới thể hiện ra.”
Đôi môi trắng bệch của Kiều Nghệ khẽ động đậy, một lúc lâu sau cũng không nói được lời nào.
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
“Không có gì đâu.” Tạ Vân Nhã có hơi kinh ngạc, lại thấy Thẩm Chi Hủ dường như đang muốn nói gì với Kiều Nghệ nên thức thời rời khỏi phòng khám bệnh, để lại không gian riêng tư cho hai người họ.
Thẩm Chi Hủ lấy khăn lông sạch sẽ ra lau khô gel siêu âm ở trên bụng Kiều nghệ, chỉnh lại quần áo rồi nâng người cô dậy để cô dựa vào n.g.ự.c mình.
“Ngao Ngao sao vậy? Em sợ à?”
Nếu em sợ, hai đứa nhóc này chúng ta không cần cũng được.
Trong đôi mắt đen của Thẩm Chi Hủ lóe lên tia tàn nhẫn.
“Không phải em sợ.” Kiều Nghệ xoa xoa bụng mình qua lớp quần áo: “Ừm, nói thế nào nhìn, có lẽ là em chưa từng nghĩ tới việc mang thai, hôm nay tự nhiên phát hiện ra mình có con thấy có hơi hoang mang thôi.”
Còn không phải một, mà là hai đứa…
Thẩm Chi Hủ ôm chặt cô, anh đang định nói gì đó thì lại nghe thấy giọng nói đầy bối rối của người trong ngực: “Hơn nữa, đến lúc sinh đứa bé này là người hay hổ, nếu như đều không phải mà là quái vật thì làm sao?”
Có lẽ là tưởng tượng ra hình ảnh đáng sợ nào đó, cơ thể của Kiều Nghệ khẽ run rẩy.
Thẩm Chi Hủ đau lòng,không nhịn được khẽ hôn lên trán cô: “Đừng sợ đừng sợ, nếu Ngao Ngao sợ chúng ta không cần nữa có được không?”