Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 405
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:13:06
Lượt xem: 142
Ngón tay Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng lướt qua đuôi mắt lông lá của Kiều Nghệ, nhân lúc Tạ Vân Nhã đang dạy bảo husky biến dị, hạ thấp giọng nói: "Em muốn biến trở lại không?"
Kiều Nghệ suy tư mấy giây rồi gật đầu đồng ý.
Cô trở về phòng của mình, sau lưng còn có hổ mẹ, hổ cha và cây non mini đi theo.
Nhưng lúc hổ cha chuẩn bị vào phòng thì bị một đuôi của hổ mẹ hất ra.
Nhìn cửa phòng bị đóng lại không thương tiếc, hổ cha tủi thân l.i.ế.m liếm chòm râu, còn giơ chân thử cào cào cánh cửa.
Cũng may là nó không dùng móng, nếu không thì cánh cửa yếu ớt hoàn toàn không chịu đựng nổi cái cào của nó, sau khi hỏng sẽ bị giống cái đánh!
Thẩm Chi Hủ thoáng nhìn động tác nhỏ của hổ cha, đáy mắt hiện lên ý cười, liếc thấy Tạ Vân Nhã đã dạy dỗ husky biến dị xong, anh thuận thế nhàn nhạt nhìn sang, ánh mắt mang theo một tia dò hỏi.
Tạ Vân Nhã cũng nhớ tới mục đích đến đây của mình.
Tuy nói khoảng thời gian này sống ở thôn Đường Hà rất là an ổn, nhưng Tạ Vân Nhã vẫn nhớ chuyện cô ấy và Tiểu Hắc gặp phải trong căn cứ Hoài Long trước đây. Lúc nào cô ấy cũng lo âu, cũng biết đám Thẩm Chi Hủ đang truy kích người của viện nghiên cứu, bây giờ anh trở về, có phải chứng minh rằng...
Ý thức được khả năng đó, trái tim Tạ Vân Nhã tăng tốc không thể kiểm soát.
"Anh Thẩm..." Tạ Vân Nhã dừng một lát: "Tình hình bên phía viện nghiên cứu thế nào rồi?"
Thẩm Chi Hủ lờ mờ đoán được mục đích đến đây của Tạ Vân Nhã, quả nhiên, cô ấy đến là vì chuyện của viện nghiên cứu Tư Hoài.
Thẩm Chi Hủ đảo qua husky biến dị nằm sấp bên chân Tạ Vân Nhã với ánh mắt đầy lơ đãng, giọng điệu lãnh đạm: "Đã giải quyết rồi."
"Thật, thật sao?" Tạ Vân Nhã mừng rỡ trong lòng, chuyện của viện nghiên cứu đã được giải quyết, vậy thì sau này không cần lo lắng Tiểu Hắc sẽ bị người khác bắt đi!
Thẩm Chi Hủ khẽ gật đầu.
Ý cười ở khóe môi Tạ Vân Nhã không thể kiềm chế được, đang định hỏi bọn họ giải quyết người của viện nghiên cứu như thế nào thì lại nghe một tiếng cạch rất nhỏ, cô gái xinh đẹp tên là Kiều Nghệ từ trong phòng đi ra.
Cô ấy phát hiện Thẩm Chi Hủ nhìn theo tiếng động, gương mặt vốn lạnh nhạt gần như vô tình cũng dịu dàng lại khi nhìn thấy Kiều Nghệ, đôi mắt thâm trầm gần như có thể nhìn thấu lòng người cũng đầy tình cảm lưu luyến.
Tạ Vân Nhã không khỏi nhìn ngây người, khó có thể tưởng tượng người này lại là Thẩm Chi Hủ!
Cô ấy chưa kịp lấy lại tinh thần, lại nghe thấy Thẩm Chi Hủ mở miệng.
"Ngao Ngao, trong bếp đang nấu chè khoai lang, em muốn ăn không?"
"Tất, nhiên, là, muốn!"
Người trả lời Thẩm Chi Hủ không phải Kiều Nghệ, mà là cây non mini đã học được cách đi lại bình thường. Nó lạch bạch chen vào giữa hổ trắng lớn và hổ trắng nhỏ, muốn chạy về phía phòng bếp.
Kiều Nghệ nheo mắt lại: "Người đẹp ốm yếu hỏi chị có ăn hay không, liên quan gì tới cưng hả Tiểu Thụ?"
Dáng vẻ hấp tấp này, như thể đi chậm thì sẽ không có ăn vậy đó.
Cây non mini đi đến nửa đường thật sự ngây ngẩn cả người, lắp bắp nhìn thoáng qua thần c.h.ế.t nào đó, cặp mắt màu nâu ướt át.
"Không có phần, của tôi hả?" Cây non mini tủi thân đến sắp cắn ngón tay.
Đương nhiên là có, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cây non mini tủi thân như thế, Thẩm Chi Hủ nảy ra ý đồ xấu.
"Ừm, chỉ nấu một bát thôi." Thẩm Chi Hủ nói xong thì nhìn thấy Kiều Nghệ lén giơ ngón tay cái lên với anh, đáy mắt càng dịu dàng hơn.
Cây non mini không phát hiện ra, chỉ cảm thấy trời đất sắp sụp đổ!
Thấy dáng vẻ chực khóc đó, Kiều Nghệ vừa buồn cười vừa bất lực.
Cô bước nhanh tới, đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn màu xanh lá mềm mại của nó rồi cười nói: "Được rồi được rồi, chị và Người đẹp ốm yếu chỉ đùa cưng thôi, sao Người đẹp ốm yếu lại chỉ làm một phần được đúng không? Ai cũng có phần, đúng không, Người đẹp ốm yếu?"
Thẩm Chi Hủ gật gật đầu.
Cây non mini cũng yên tâm, song vẫn tức giận trừng mắt liếc hổ trắng nhỏ.
Hổ đáng ghét, chỉ biết bắt nạt cây thôi!
Cây tội nghiệp lần nào cũng tin!
Kiều Nghệ dẫn cây non mini vào bếp, hổ mẹ hóa thành người cũng đi theo, còn có zombie hổ trắng dính sát bên chân nó.
Trong đầu Tạ Vân Nhã còn lởn vởn cách gọi của Thẩm Chi Hủ với Kiều Nghệ...
Ngao Ngao?
Đây không phải là tên của hổ trắng nhỏ sao?
Tại sao Thẩm Chi Hủ gọi Kiều Nghệ là Ngao Ngao nhỉ?
Cô ấy không nhịn được nhìn sang phía Kiều Nghệ, mái tóc dài mềm mại trắng như tuyết đó, còn có cặp mắt màu lam nhạt xinh đẹp...
Trừ cái đó ra, còn có cách Kiều Nghệ gọi cây...
Tiểu Thụ? Chẳng phải đó cũng là tên của gốc thực vật biến dị kia sao?
Đầu óc cô ấy rối bời, trong cơn mơ hồ còn nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Ý nghĩ này càng hù dọa bản thân hơn!
Có thể sao?
Tạ Vân Nhã lại không nhịn được nhìn sang zombie hổ trắng, khả năng dính người này của nó, trước đó đã từng thể hiện trên người quý bà tên là Kiều Bạch đó!
Chờ đã, Kiều Bạch...
Đại Bạch?
Hô hấp của Tạ Vân Nhã dồn dập hơn.
Thẩm Chi Hủ nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi của Tạ Vân Nhã, ánh mắt lại rơi lên người cô ấy, thấy trên mặt cô ấy hiện lên vô số biểu cảm thì biết cô gái rất thông minh này đã đoán được thân phận của đám Ngao Ngao.
Tạ Vân Nhã cũng vô tình nhìn thấy anh mắt Thẩm Chi Hủ đang nhìn mình, trong lòng bỗng nhiên trì trệ.
Cô ấy… Dường như cô ấy đã biết bí mật cực lớn của Thẩm Chi Hủ, có khi nào cô ấy bị diệt khẩu không nhỉ?
Nghĩ tới thủ đoạn tàn nhẫn của Thẩm Chi Hủ, gương mặt Tạ Vân Nhã trắng bệch.
"Ơ? Chị Tạ, sao sắc mặt của chị nhợt nhạt thế?" Kiều Nghệ bưng một bát chè khoai lang đi tới, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch đến dọa người của Tạ Vân Nhã, cô nghi ngờ liếc nhìn Người đẹp ốm yếu, dùng ánh mắt hỏi anh có phải là đã làm chuyện gì đó không hay với người ta rồi không.
Thẩm Chi Hủ nhún vai rất vô tội, việc này không hề liên quan đến chuyện của anh, và anh cũng chẳng hề làm gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-405.html.]
Kiều Nghệ cũng tin tưởng Người đẹp ốm yếu, vì thế dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Tạ Vân Nhã.
Tạ Vân Nhã thấy ánh mắt của hai người thì rất muốn rời đi ngay, nhưng cô ấy sợ rời đi không bao lâu thì sẽ bị Thẩm Chi Hủ g.i.ế.c người diệt khẩu, rối rắm một hồi rồi lắp bắp nói: "Anh Thẩm, cô Kiều, hai người yên tâm, tôi sẽ không nói gì ra ngoài đâu."
"Hả?" Kiều Nghệ hơi sửng sốt, ngơ ngác nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
Tạ Vân Nhã đang nói cái gì vậy? Sao cô nghe không hiểu nhỉ?
Thẩm Chi Hủ lại chỉ cười, cười sự cẩn thận của Tạ Vân Nhã, cũng cười cô ấy tưởng tưởng quá mức, có điều vẫn nổi lên mấy suy nghĩ xấu xa: "Chẳng lẽ cô không muốn biết động vật biến dị biến thành người như thế nào sao?"
Con ngươi của Tạ Vân Nhã co lại.
Quả nhiên!
Suy đoán hoang đường kia của cô ấy lại là thật ư?
Động vật biến dị có thể biến thành người!
Nếu vậy...
Sau khi kinh ngạc, Tạ Vân Nhã không nhịn được nhìn thoáng qua Tiểu Hắc của mình. Liệu Tiểu Hắc của cô ấy có thể biến thành người được không?
Trong lòng cô ấy dấy lên sự hy vọng, song khi đối diện với Thẩm Chi Hủ thì trái tim vẫn đang run rẩy vì sợ hãi.
"Tôi, tôi không biết anh đang nói gì."
"Không biết tôi đang nói gì sao, vậy lời cam đoan vừa rồi của cô là đang trêu đùa tôi hả?"
Âm cuối của của Thẩm Chi Hủ hơi cao lên, dọa Tạ Vân Nhã sắc mặt càng tái hơn.
Kiều Nghệ cũng hiểu ra gì đó nên lén bóp bóp tay của Người đẹp ốm yếu, ra hiệu anh một vừa hai phải thôi, để con gái nhà người ta sợ đến như vậy mà không xấu hổ sao!
"Tôi, tôi..." Một lúc lâu mà Tạ Vân Nhã cũng không thể nói ra một câu trọn vẹn, husky biến dị nằm trên sàn nhà cảm nhận được tâm trạng thấp thỏm lo âu của chủ nhân nhà mình thì đứng lên, đặt cằm lên đùi cô ấy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tạ Vân Nhã gần như muốn bật khóc, cô ấy cố nén nước mắt và từ từ nói: "Tôi... Thật sự tôi sẽ không nói ra ngoài đâu, anh Thẩm, anh đừng g.i.ế.c tôi..."
"Phụt." Kiều Nghệ bị sặc nước chè.
Thẩm Chi Hủ ở bên cạnh vội vàng vỗ phía sau lưng cho cô: "Sao lại bất cẩn như vậy."
Kiều Nghệ không trả lời anh, mà nói với Tạ Vân Nhã: "Sao chị lại nghĩ như vậy? Chị yên tâm, tôi và Người đẹp ốm yếu sẽ không có ý định g.i.ế.c chị đâu."
"Nhưng, nhưng bọn tôi biết bí mật của các người..."
"Cũng không tính là bí mật phải không? Cũng có rất nhiều người biết rồi." Kiều Nghệ đếm từng ngón tay một, cuối cùng bất lực bỏ cuộc.
"Gì cơ?" Tạ Vân Nhã nghe nói vậy thì lén liếc nhìn Thẩm Chi Hủ, thấy sự chú ý của anh đều đặt ở trên người Kiều Nghệ, lại cảm thấy thái độ của Kiều Nghệ với chính mình không tệ nên cả gan hỏi: "Nếu vậy, có phải là tất cả động vật biến dị đều có thể biến thành người đúng không?"
Cô ấy nhanh chóng liếc qua Kiều Thụ, đó còn là một gốc thực vật biến dị, thật là thần kỳ.
"Cũng không phải." Kiều Nghệ lắc đầu: "Trường hợp của bọn tôi rất đặc biệt, cần tinh hạch đặc biệt mới có thể biến thành người, hơn nữa... Từ nay về sau cũng không còn loại tinh hạch đó nữa. Chẳng qua dù có tinh hạch cũng chưa chắc có thể biến thành người. Chị biết đó, hấp thu tinh hạch thuộc tính khác nhau là chín phần c.h.ế.t một phần sống mà."
Lúc trước, chẳng phải cô, hổ mẹ và Tiểu Thụ cũng trải qua một trận lột xác hết sức đau đớn sao?
Nghe thấy điều này, bả vai Tạ Vân Nhã xìu xuống: "Thì ra là thế."
Cô ấy thều thào nói, đưa tay sờ lên đầu của Tiểu Hắc đặt ở trên đùi mình.
Nó giống như không nghe được lời nói của Kiều Nghệ, cặp mắt ngu ngốc kia nhìn chằm chằm vào chủ nhân của mình.
Kiều Nghệ thấy vậy thì trong lòng khẽ động: "Chị muốn cho Tiểu Hắc biến thành người sao?"
"Tôi, tôi cũng không biết."
Nhưng cho dù muốn biến thành người thì thế nào? Chẳng phải đã không còn tinh hạch đặc biệt mà họ nói rồi sao?
Kiều Nghệ hơi do dự: "Thật ra, chỗ tôi còn có một viên."
Phút chốc, Tạ Vân Nhã nhìn về phía Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ nhìn người đàn ông bên cạnh, anh hiểu ý, lấy ra một viên tinh hạch màu hồng từ trong không gian.
"Viên tinh hạch này có thể làm cho động vật biến dị biến thành người, đương nhiên cũng sẽ rất nguy hiểm, nếu như chị muốn thì tôi có thể cho chị."
"Cho, cho tôi thật ư?" Tạ Vân Nhã có chút không dám tin, cũng không biết vì sao Kiều Nghệ lại làm như vậy, cô ấy cắn môi rồi do dự nói: "Cô muốn tôi làm gì?"
"Cũng không cần chị làm gì cả." Thấy Tạ Vân Nhã không tin, Kiều Nghệ chỉ có thể nói thêm một câu: "À, vậy chị làm cấp dưới của bọn tôi thì sao?"
Nói vậy chắc là cô ấy sẽ tin tưởng.
Nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với những kiểu cấp dưới này nọ.
Lại không biết sau khi hổ cha kề cận hổ mẹ nghe được, đôi mắt trắng dã đột nhiên rơi vào người của husky biến dị, đáy mắt giống như hiện lên sự đăm chiêu.
Tạ Vân Nhã cân nhắc rồi đồng ý, sau khi nhận lấy tinh hạch màu hồng, đáy lòng âm ỉ lan tràn niềm vui.
"Nhưng mà tôi cần phải nhắc nhở chị một câu, hấp thu tinh hạch rất nguy hiểm, cô có thể suy nghĩ và cân nhắc thật kỹ." Kiều Nghệ dừng một lát rồi tiếp tục nói: "Nếu không muốn hấp thu thì trả tinh hạch lại."
Tinh hạch màu hồng tuyệt đối không được lộ ra bên ngoài.
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Tạ Vân Nhã cầm lấy tinh hạch không bao lâu thì dẫn husky biến dị rời đi.
Thẩm Chi Hủ nhìn một người một chó đi xa, nhẹ nhàng bóp tay Kiều Nghệ.
"Muốn xem husky biến thành người sao?"
"Có hơi muốn."
Cũng không biết con ch.ó ngốc đó biến thành người sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Kiều Nghệ tưởng tượng nhưng không hình dung ra nổi, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Liếc nhìn hổ cha chậm chạp, cô bất lực thở dài.
Đáng tiếc hổ cha không phải động vật bình thường, nếu không...
Nó cũng có thể sử dụng tinh hạch màu hồng.
Cũng may cô và hổ mẹ đã bàn bạc, cô không có nhiều chấp niệm với việc hổ cha biến thành người, dường như cũng không dám tưởng tượng hổ cha biến thành người. Khi cô nhắc đến, vẻ mặt ghét bỏ của hổ mẹ còn rõ mồn một trước mắt.