Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 400
Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:11:46
Lượt xem: 140
Cao Hoằng Khải nghĩ tới việc hai người đã lâu không gặp, anh Thẩm cũng không biết mạnh tới mức nào rồi, trong lòng anh ta đột nhiên nóng lên.
“Mẹ kiếp, ánh mắt của mày là sao?” Người đàn ông nổi giận, vừa chuẩn bị ra tay lại bị Trần Lôi ngăn lại.
“Đại ca?” Người đàn ông nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu.
“Trước tiên không được xúc động.” Chân mày Trần Lôi nhíu chặt, bây giờ anh ta có một loại cảm giác không tốt lắm, dựa vào loại cảm giác mạnh mẽ này, ở tận thế anh ta mới có thể tránh thoát được nguy hiểm hết lần này tới lần khác.
Người đàn ông nghe vậy chỉ có thể kiềm chế cơn tức giận của mình trước.
Lúc này, husky biến dị vẫn luôn dựa sát vào chủ nhân của mình dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, chiếc đuôi to lớn xù lông không ngừng ve vẩy.
Là đồng bọn!
Là hơi thở của đồng bọn!
“Grào…”
“Grào grào…”
Husky biến dị gào vài tiếng về phía chiếc xe cải tiến.
Tạ Vân Nhã vốn chưa kịp phản ứng “Anh Thẩm” là ai, nhưng thấy Tiểu Hắc kích động như vậy cô ấy biết ngay “anh Thẩm” là ai, người có thể khiến Cao Hoằng Khải gọi là anh Thẩm chỉ có Thẩm Chi Hủ!
Bọn họ đã trở về từ căn cứ Đông Nam!
Nghĩ tới đây, Tạ Vân Nhã cảm thấy lần này người của thôn Đường Hà được cứu rồi, phấn khích cầm lấy tay của Trương Tuệ Ninh.
“Vân Nhã…?” Trương Tuệ Ninh nhìn Tạ Vân Nhã bằng ánh mắt khó hiểu.
Tạ Vân Nhã kiềm chế sự kích động ở bên trong nội tâm của mình, sợ đám người Trần Lôi ở đối diện nghe thấy, cô ấy cố gắng hạ thấp giọng nói với Trương Tuệ Ninh: “Tuệ Ninh, lần này chúng ta được cứu rồi!”
Mấy tháng trước, Tạ Vân Nhã nghe theo lời đề nghị của Thẩm Chi Hủ tới thôn Đường Hà, cô ấy và Tiểu Hắc đã có cuộc sống yên ổn được một thời gian, bởi vì cả hai đều nuôi động vật biến dị cho nên Tạ Vân Nhã và Trương Tuệ Ninh trở thành bạn tốt của nhau.
Trương Tuệ Ninh nghe nói như vậy cũng vô cùng kích động.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào chiếc xe cải tiến.
Không lâu sau, chiếc xe cải tiến dừng lại cách bọn họ hai mét, chỉ cửa xe chỗ ngồi bên cạnh tài xế bị người khác đẩy ra, một cô gái trẻ xinh đẹp tóc trắng mắt xanh, mặc chiếc áo khoác lông vũ màu trắng dài tới mắt cá chân.
Những người biết Thẩm Chi Hủ đều sửng sốt.
Là bọn họ nhận lầm xe rồi sao? Nếu không tại sao lại có một cô gái xinh đẹp như vậy bước xuống khỏi xe? Nhìn ngoại hình có vẻ là con lai!
Kiều Nghệ không biết bọn họ đang nghĩ gì, ánh mắt quét qua hai nhóm người đang giằng co lẫn nhau, khi nhìn thấy nhiều khuôn mặt quen thuộc thì không tự chủ được mà nở nụ cười.
Husky vốn đang hưng phấn đột nhiên ngây ngẩn cả người, đôi mắt màu xanh lam dại ra nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp vừa mới xuống xe.
Rõ ràng nó ngửi được mùi của đồng bọn mà? Tại sao xuống xe lại là một con thú hai chân giống như chủ nhân của nó?
Nó choáng váng muốn tiến lại gần để ngửi mùi hương trên cơ thể cô, nhưng lại bị Tạ Vân Nhã nhanh tay nắm lấy thịt mềm sau gáy.
“Tiểu Hắc, đừng có làm loạn nữa!”
Husky biến dị: “Gâu gâu gâu….”
Kiều Nghệ nghe thấy tiếng kêu gâu gâu của Husky biến dị, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó, đối diện với cặp mắt màu xanh lam ngây ngốc kia, cô không nhịn được mà bật cười.
Đã rất lâu không gặp, cô không ngờ con ch.ó này vẫn ngốc nghếch và đáng yêu như vậy.
“Đại ca…” Người đàn ông thấp gầy nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy bước xuống xe, ánh mắt cũng trở nên xanh biếc.
Wow, anh ta lớn bằng này nhưng chưa từng nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy! Cô gái này trông xinh đẹp hơn những ngôi sao ở bên trên tivi không biết bao nhiêu lần! Nếu có thể….
Người đàn ông thấp gầy không nhịn được l.i.ế.m liếm môi, ánh mắt không an phận liên tục đảo quanh người Kiều Nghệ.
“Đợi một lát!” Những dự cảm không tốt ở trong lòng anh ta vẫn chưa hoàn toàn biến mất, ngay cả Trần Lôi nổi lên sắc tâm cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Kiều Nghệ nhạy bén phát hiện ra ánh mắt khiến người khác khó chịu này, cô cau mày nhìn sang thấy một người đàn ông thấp gầy xa lạ thô bỉ đang nhìn mình bằng anh mắt ghê tởm, biểu cảm lạnh lùng.
Đồng thời, cô cũng phát hiện có gì đó không đúng.
Lúc này, Thẩm Chi Hủ cũng bước xuống xe, không để ý tới ánh mắt đột nhiên sáng lên của đám người Cao Hoằng Khải, anh lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông thấp gầy, lưỡi kiếm không gian vô hình c.h.é.m vào mắt của người đàn ông thấp gầy kia.
“Aaa!”
Gã đàn ông chỉ cảm thấy mắt mình đột nhiên đau nhức, sau đó hai tay che mắt không ngừng la hét.
Trần Lôi vô cùng hoảng sợ, cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai vừa bước xuống xe.
Mạnh quá!
Người đàn ông này mạnh quá!
Toàn bộ tế bào ở bên trong cơ thể của Trần Lôi đều đang kêu gào bảo anh ta chạy đi! Chạy đi! Chạy mau đi!
“Đại ca! Mắt của tôi! Mắt của tôi bị sao vậy?”
Trần Lôi vội vàng đỡ anh ta dậy, phát hiện người đàn ông đẹp trai vô cùng nguy hiểm kia đã đi tới bên cạnh cô gái xinh đẹp, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ.
“Anh ta không muốn mắt nữa thì tôi bỏ giúp!”
Chỉ một câu này cũng đủ để Trần Lôi biết được tại sao người đàn ông này lại ra tay, bởi vì anh trông quá nguy hiểm nên anh ta cũng không dám tức giận, chỉ có thể nói: “Người anh em này, anh là ai?”
Trần Lôi hỏi xong, chợt nhớ vừa nãy có người nói ra một cái tên “Anh Thẩm”.
Chẳng lẽ là…
Nghĩ tới đây, Trần Lôi muốn cắn nát cả răng của mình!
Anh ta vốn tưởng tìm được một quả hồng mềm để bóp, không ngờ lại là một khối sắt thép! Còn băng nát lại chính là mình!
Trần Lôi vừa tức giận vừa hối hận, không quan tâm tới việc mình gây ầm ĩ ở thông Đường Hà, vội vàng gọi người đỡ tên đàn ông thấp gầy đang không ngừng kêu gào thảm thiết, rời khỏi cửa thôn Đường Hà như muốn chạy trốn.
Hành động rút lui của bọn họ quả thật rất nhanh, cho tới khi cả đám bắt đầu chạy trốn bọn Lý Tông Húc mới phản ứng lại, nhưng mà họ cũng không để ý tới đám người Trần Lôi này. Bởi vì mọi người đều nhận ra anh Thẩm là Thẩm Chi Hủ, cảm nhận được hơi thở áp bức thuộc về cường giả ở trên người anh, tất cả đều âm thầm líu lưỡi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-400.html.]
“Anh Thẩm! Anh trở về rồi!”
Cao Hoằng Khải tung ta tung tăng chạy tới, bởi vì có vết xe đổ của người đàn ông thấp gầy trước đó, nên anh ta cũng không dám quan sát cô gái xinh đẹp kia, chỉ dám liếc mắt nhìn.
Anh ta càng nhìn càng thấy đẹp, lại nghĩ tới việc Thẩm Chi Hủ bảo vệ cô thì chợt hiểu ra điều gì đó.
Ồ, đây là bạn gái của anh Thẩm sao?
Giỏi quá giỏi quá, anh Thẩm rời đi một chuyến lại còn mang theo bạn gái trở về!
Nhưng mà… Hổ trắng nhỏ thì sao?
Cao Hoằng Khải nhìn phía sau lưng Thẩm Chi Hủ, nhưng không thấy bóng dáng hổ trắng nhỏ đâu.
“Anh Thẩm, hổ trắng nhỏ đâu rồi?”
Thẩm Chi Hủ liếc mắt nhìn Kiều Nghệ ở bên cạnh, thấy sự giảo hoạt hiện lên trong mắt cô thì khóe miệng khẽ cong lên. Anh không trả lời câu hỏi của Cao Hoằng Khải, quay đầu lại hỏi: “Vừa rồi nhóm người đó xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh vừa nói tới vấn đề này, Cao Hoằng Khải tức giận đứng lên :”Chết tiệt! Lại để cho đám người kia chạy thoát rồi!”
Cao Hoằng Khải còn đang muốn nói gì đó, lại bị Lý Tông Húc đi tới cắt ngang.
“Chúng ta trở về rồi nói.”
Một đám người tụ tập ở cửa thôn, còn ra cái gì nữa.
Lý Tông Húc nói xong còn gật đầu với Thẩm Chi Hủ: ”Lâu rồi không gặp anh.”
Thẩm Chi Hủ nhận ra anh ta, ừm một tiếng, sau khi Kiều Nghệ lên xe, anh lái xe đi theo đám người Lý Tông Húc vào thôn Đường Hà.
Thẩm Chi Hủ chầm chậm lái xe theo sau Lý Tông Húc, chỉ qua một lần gặp mặt anh đã có thể nhìn ra người có thể nói chuyện ở trong thôn Đường Hà không phải là trưởng thôn mà là Lý Tông Húc.
Chuyện này cũng bình thường, khi Lý Tông Húc muốn ở lại thôn Đường Hà này, anh đã đoán trước được kết quả.
Chỉ là thực lực của Lý Tông Húc vẫn còn quá yếu, thêm nữa cấp bậc dị năng của người dân trong thôn Đường Hà cũng không cao lắm, nếu gặp phải chuyện giống như vừa rồi thì sẽ rơi vào thế bất lợi.
Hiện tại bọn họ đang thiếu người có dị năng cao cấp có thể trấn áp được sự thôn tính của người ngoại lai, mà bọn họ tới đây đúng lúc có thể bù lấp cho điểm yếu này.
Thẩm Chi Hủ nghĩ tới đây, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên vô lăng mấy cái.
Kiều Nghệ liếc anh, biết anh đang nghĩ gì nên cũng không hỏi mà quay người nhìn về phía buồng xe, thấy hổ cha vừa nghiên cứu nội dung trên máy giáo dục sớm, vừa chọc chọc tới gần người hổ mẹ, dáng vẻ lấy lòng đó muốn buồn cười bao nhiêu thì buồn cười bấy nhiêu.
Cảnh tượng này khiến cô nhớ lại lúc mình chưa biến thành người, Người đẹp ốm yếu cũng giống như hổ mẹ vậy, tự thay đổi phương pháp học tập, nhưng lúc trước cô không có nghe lời giống như hổ cha….
Kiều Nghệ nghĩ nghĩ, không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Em cười gì vậy?”
Thẩm Chi Hủ nghe thấy tiếng cười của cô thì ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, nhờ gương chiếu hậu có thể nhìn thấy một người một hổ trong buồng xe,
“Người đẹp ốm yếu, anh có cảm thấy mama như vậy có chút quen thuộc không?”
“Cái gì cơ?”
“Nó rất giống với dáng vẻ muốn em học tập trước đây của anh.”
Thẩm Chi Hủ: “…”
Trong mắt anh hiện lên vẻ bất lực: “Em nói như vậy không thấy xấu hổ à?”
Lúc đầu anh cho rằng Ngao Ngao có tính cách của một đứa trẻ, sẽ thích thú học tập, ai ngờ linh hồn của cô lại là người trưởng thành, không cần học nội dung ở trên máy giáo dục sớm!
Hồi đó nhìn thấy Ngao Ngao không muốn học, anh thật sự phát sầu vì cô.
Kiều Nghệ nghe thấy vậy thì xấu hổ lè lưỡi.
Đúng lúc này, đám người Lý Tông Húc dừng lại, Kiều Nghệ thuận thế nhìn sang thấy anh ta đang dừng xe ở trước căn nhà nhỏ mà bọn họ từng ở thì có hơi nhíu mày.
“Hình như nơi này đã bị đổi thành chỗ làm việc rồi?”
Thẩm Chi Hủ ừm một tiếng: “Em xuống xe đi.”
“Vậy đám mama, Tiểu Thụ có cần phải xuống xe không?”
“Đều xuống hết đi.”
“Vâng.” Kiều Nghệ nghiêng đầu, nói với bọn hổ mẹ đang ngồi ở phía sau xe: “Mama, chúng ta xuống xe thôi.”
Hổ mẹ và hổ cha nghe thấy giọng của nhóc con thì đồng thời nhìn về phía cô, một người một hổ đồng loạt gật đầu.
Người thôn dân và người có dị năng khác đã quay trở lại với cương vị của mình, chỉ còn lại mấy người Lý Tông Húc, Trương Tuệ Ninh, Tạ Vân Nhã, chị em Lưu Y Na, Cao Hoằng Khải và Lý Văn Bân.
Bọn họ đều là gương mặt quen thuộc, sau khi xuống xe, Thẩm Chi Hủ liếc mắt nhìn bọn họ, thấy chỉ có Lý Tông Húc và husky biến dị là ở cấp 6, Lưu Minh Bân và Trương Tuệ Ninh cấp 4, những người khác đều ở dưới cấp 5 thì khẽ cau mày.
Cấp bậc của những người này cũng quá thấp rồi, chẳng trách lại bị một người dị năng cấp 7 dẫn đội tới cửa để bắt nạt.
Sau khi Kiều Nghệ xuống xe thì đi thùng xe đón cây non mini.
Chỉ một hai ngày ở chung, Kiều Nghệ đã phát hiện ra hổ cha có tính chiếm hữu rất mạnh đối với hổ mẹ, hiện tại chỉ miễn cưỡng đồng ý để mình cô gần gũi với hổ mẹ, về phần Người đẹp ốm yếu và cây non mini cho dù muốn cũng không được.
“Tiểu Thụ tới đây.” Kiều Nghệ vươn tay về phía cây non mini đang từ từ bước tới: “Cưng đừng suy nghĩ tới chuyện ăn uống cả ngày lẫn đêm nữa, chịu khó tập luyện cách đi đứng một chút đi.”
Thái độ của cây non mini có hơi chiếu lệ nghe tai trái rồi lại ra tai phải, ậm ừ vài tiếng.
Kiều Nghệ vừa buồn cười vừa bất lực, sau khi nó đi tới thì đưa tay nhéo nhéo đôi má phúng phính của nó: “Đừng có coi thường lời nói của chị, nếu cưng không chăm chỉ luyện đi thì sau này sẽ không có đồ ăn vặt nữa đâu!”
Sao có chuyện đó được!
Cây non mini mở to hai mắt, hai má phồng lên.
“Cưng biết mà, Người đẹp ốm yếu rất nghe lời chị, chị nói không cho, anh ấy cũng sẽ không cho.” Kiều Nghệ đắc ý nói.
Cây non mini ỉu xìu, giả vờ tội nghiệp nắm lấy một ngón tay của hổ trắng nỏ, nũng nịu lắc lắc.
“Đừng, đừng nha.” Cây non mini chớp chớp đôi mắt ngấn nước: “Hổ, trắng, nhỏ, là, người tốt, nhất!”
“Nhõng nhẽo không có tác dụng đâu!!”