Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 217
Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:06:47
Lượt xem: 178
“Ơ? Nhắc mới nhớ, sao không thấy hổ trắng nhỏ nhỉ? Chẳng phải bọn họ như hình với bóng à?” Nhan Dục Chương gãi gãi đầu, tâm trí mơ hồ.
Hô hấp của Cố Hựu Kỳ hơi chậm lại.
Hổ trắng nhỏ, đứa bé.
Đứa bé, hổ trắng nhỏ.
Xem ra suy đoán của mình có khoảng 80% đến 90% là thật, nhưng sao động vật biến dị có thể biến thành con người được? Thẩm Chi Hủ đã làm gì trong chuyện này chăng?
Anh ta tò mò muốn chết, mà lại không thể hỏi thẳng Thẩm Chi Hủ, lại nhìn thái độ hời hợt kia của đối phương, như thể cũng không sợ bí mật của hổ trắng nhỏ bại lộ trước mặt mọi người.
Cố Hựu Kỳ cũng không biết nên nói Thẩm Chi Hủ quá ngông cuồng, hay là nói anh quá ngu ngốc nữa.
Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ đều không biết suy nghĩ trong lòng những người khác. Lúc này đây, cô nhéo mặt của Người đẹp ốm yếu, nhéo một hồi lại đổi thành vuốt ve. Bàn tay nhỏ bé sờ từ xương mày đến sống mũi anh, tại từ sống mũi sờ xuống đôi môi mỏng đẹp mắt, sờ từng chút một khiến người kia cảm thấy có chút ngứa ngáy.
“Ngao Ngao sao vậy?”
Từ trước đến nay, chưa từng có người nào đối đãi với anh như vậy, cho nên vào giờ phút này, trong lòng Thẩm Chi Hủ cảm thấy rất không tự nhiên.
“Người đẹp ốm yếu thật là xinh đẹp.” Kiều Nghệ rụt tay về, mở miệng khen ngợi như đang than thở.
Phì...
Anh không khỏi phì cười, nhéo nhéo gò má của hổ trắng nhỏ.
“Ngao Ngao biết cái gì là xinh đẹp không?”
“Tất nhiên rồi, tôi biết rõ lắm đấy nhé!” Kiều Nghệ phồng hai gò má lên, bất mãn trợn mắt nhìn anh: “Giống như Người đẹp ốm yếu chính là xinh đẹp, còn có Trình Dao, Cố Hựu Kỳ nữa, bọn họ cũng rất đẹp mắt. Có điều ở trong mắt tôi, Người đẹp ốm yếu là mỹ lệ nhất!”
Lời nói của hổ trắng nhỏ khiến Thẩm Chi Hủ sững sờ.
“Đúng rồi, tôi cũng rất đẹp mắt!” Kiều Nghệ cười hì hì bổ sung thêm.
Anh nghe thấy thế thì cảm thấy buồn cười không thôi, học theo hổ trắng nhỏ dùng đầu ngón tay lướt qua xương mày rồi sống mũi của cô, cuối cùng ừ một tiếng tán thành: “Ừ, Ngao Ngao cũng rất xinh đẹp.”
Ngao Ngao xinh đẹp đáng yêu, cộng thêm được anh nuôi tốt nên tay chân trắng trắng mềm mềm, dễ thương hệt như trẻ con trong tranh Tết vậy.
Kiều Nghệ càng vui hơn khi nhận được câu trả lời khẳng định của Người đẹp ốm yếu, vì thế cô vui vẻ cũng không quên “lừa gạt” anh một phen: “Vậy Người đẹp ốm yếu mỹ lệ có thể cho hổ con đẹp mắt thêm một cây xúc xích giăm bông được không?”
Lần này, Thẩm Chi Hủ không gây khó dễ cho hổ trắng nhỏ nữa, thoải mái đưa một cây xúc xích giăm bông cho cô.
Đồ ăn tới tay, Kiều Nghệ lập tức bỏ vào ba lô nhỏ của mình, sau đó chui ra khỏi vòng tay của Người đẹp ốm yếu, mừng rỡ chạy đi tìm hổ mẹ.
Vào lúc này, cái cảm giác công cụ hình người bị lợi dụng xong rồi vứt bỏ lại dâng lên trong lòng Thẩm Chi Hủ, anh bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, nào ngờ nơi đáy mắt đều là vẻ dịu dàng mà ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra.
(Thẩm – công cụ hình người – Chi Hủ bày tỏ rất vui vẻ O)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-217.html.]
Cố Hựu Kỳ dẫn theo đoàn xe cuồn cuộn nối đuôi nhau đi vòng một vòng chu vi trăm dặm ở xung quanh căn cứ Hoài Long. Trong vòng nửa tháng, bọn họ đã tiêu diệt vô số bầy zombie, trong đó lần nguy hiểm nhất là khi bọn họ gặp phải zombie hệ hỏa cấp 6.
Cấp bậc dị năng cao nhất ở khắp đoàn xe cũng chỉ cấp 5, ngay khi Cố Hựu Kỳ và Trình Dao cho rằng lần này phải thiệt hại nghiêm trọng, Thẩm Chi Hủ chưa bao giờ ra tay lại hành động. Bọn họ cũng không biết anh đã thức tỉnh dị năng gì, chẳng mấy chốc đã diệt gọn con zombie hệ hỏa cấp 6, dáng vẻ vừa ung dung vừa tốc độ kia khiến mọi người phải kinh ngạc.
Hôm nay, bọn họ vừa mới quét sạch một đợt zombie có con zombie dẫn đầu là zombie hệ thủy cấp 5. Có Cố Hựu Kỳ hệ lôi cấp 5 và Trình Dao hệ mộc cấp 5 hợp sức, đoàn xe của hai người không ai bị thường, cũng nhanh chóng kết thúc trận chiến.
Lúc dọn dẹp chiến trường, Thẩm Chi Hủ không tham dự vào, mà là đùa nghịch viên tinh hạch hệ hỏa cấp 6 lấy được trước đó không lâu.
Năng lượng trong tinh hạch hệ hỏa dồi dài và nóng bỏng, tiếc là anh không có cách nào hấp thụ được.
“Thật là đẹp mắt.” Kiều Nghệ nhích lại gần bên cạnh Người đẹp ốm yếu, mở miệng nói: “Tôi có thể sờ một chút không?”
Cô còn nhớ chuyện tinh hạch của Dương Nhu Trinh, cho nên lúc muốn sờ tinh hạch đều sẽ hỏi ý kiến của anh trước.
Thẩm Chi Hủ cúi đầu xuống, nhìn đứa nhỏ khoảng ba tuổi đã biến thành bé gái năm tuổi trong vòng nửa tháng, trong đầu nghĩ quy luật phát triển của động vật biến dị thật sự rất khác với con người. Cũng may anh đã chuẩn bị từ trước, thu thập hết quần áo của đủ mọi lứa tuổi vào trong không gian.
“Em sờ thì được, không thể hấp thụ.” Thẩm Chi Hủ đưa tinh hạch hệ hỏa cho hổ trắng nhỏ, không quên dặn dò.
“Biết rồi biết rồi, tôi sẽ không làm như vậy.” Kiều Nghệ cầm lấy tinh hạch cấp 6 chơi đùa, nhớ đến hiện tại trong đoàn xe của bọn họ vẫn chưa có dị năng giả cấp 6 nào, cô không nhịn được hỏi: “Người đẹp ốm yếu ơi, tại sao zombie cũng có cấp 6 rồi, dị năng giả vẫn chưa đạt cấp 6 nhỉ?”
Cô và hổ mẹ đều bị kẹt ở cấp 5 rất lâu rồi.
Thẩm Chi Hủ nhìn hổ trắng nhỏ chơi đùa với tinh hạch, tức giận cọ cọ lỗ mũi nhỏ nhắn xinh xắn của cô: “Tôi không phải dị năng giả cấp 6 à?”
Tiến độ dung hợp của anh vẫn luôn kẹt ở tầng sáu, có thể gọi là dị năng giả cấp 6, thậm chí còn có thể miễn cưỡng sử dụng dị năng cấp 7, hổ trắng nhỏ quên anh xa lắc xa lơ rồi ư?
Kiều Nghệ muộn màng nhận ra liền ngẩng đầu lên nhìn Người đẹp ốm yếu, liếc thấy vẻ bất đắc dĩ ở đáy mắt anh mới chợt bừng tình: “Ừ nhỉ, còn có Người đẹp ốm yếu nữa, có điều Người đẹp ốm yếu à, cuối cùng anh cũng thừa nhận mình là dị năng giả cấp 6 rồi sao?”
Trước đây cô đã từng hỏi dò về cấp bậc của anh, nhưng Người đẹp ốm yếu lúc nào cũng thần thần bí bí, chọc cho cô giận đến ngứa răng. Cho nên bây giờ anh không kiềm chế được nữa, thừa nhận rồi ư?
Nghĩ đến chỗ này, mặt mày Kiều Nghệ hớn hở, tâm trạng chẳng hiểu sao trở nên rất tốt.
“Tôi chưa từng nói mình không phải mà.”
Cô khẽ hừ một tiếng, lấy một viên kẹo trái cây vị chanh từ trong túi ra, bàn tay nhỏ bé cẩn thận bóc ra. Ngay lúc Thẩm Chi Hủ cho rằng bản thân cô muốn ăn, Kiều Nghệ lại đưa viên kẹo đến bên môi anh.
“Này, cho anh ăn đấy, đừng tức giận nữa.” Dứt lời, cô vẫn không quên khen anh một câu: “Người đẹp ốm yếu khác với những người trần mắt thịt kia, cho nên tôi mới không đặt các người ngang hàng nhau mà!”
Chẳng thế thì sao, Người đẹp ốm yếu là trùm phản diện hủy diệt thế giới đó, ngay cả nữ chính cũng không sánh bằng, cô không nghĩ anh cũng là người bình thường.
Thẩm Chi Hủ cúi đầu ngậm viên kẹo trái cây vào miệng, tâm trạng có chút bực dọc cứ như vậy đã bị hổ trắng nhỏ xoa dịu ổn thỏa.
Nhóc con này lúc nào cũng có cách dỗ dành mình.
Còn người trần mắt thịt nữa cơ đấy, em ấy học thành ngữ ở chỗ nào thế?
Anh bật cười lắc lắc đầu.
“Thế nên vì sao đoàn xe của chúng ta vẫn chưa có dị năng giả cấp 6 vậy?” Kiều Nghệ hỏi tiếp: “Tôi và mama bị kẹt ở cấp 5 rất lâu rồi.”