Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 215
Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:06:11
Lượt xem: 184
Trong lòng anh vỗ tay cho hổ trắng nhỏ, sau đó mới nhìn về phía Cố Hựu Kỳ: “Đây là em gái tôi, tên là...”
Khoan đã, tên gì ta?
Anh phải giới thiệu cô tên Ngao Ngao với anh ta ư? Thẩm Ngao Ngao? Nghe thôi cũng đã không chỉn chu rồi.
Ngay khi Thẩm Chi Hủ khựng lại, đứa trẻ ở bên cạnh tự động mở miệng bổ sung.
“Kiều Nghệ. Tôi tên là Kiều Nghệ.”
Bỗng dưng anh nhìn về phía hổ trắng nhỏ.
“Hóa ra là em gái Tiểu Kiều à.” Cố Hựu Kỳ cười nói, nhưng đáy lòng lại nảy sinh nghi vấn.
Em gái á? Thẩm Chi Hủ có em gái lúc nào thế?
Cố Hựu Kỳ bối rối khó hiểu.
Người trong cuộc cũng không có ý định giải thích.
Kiều Nghệ thấy sắp hâm nóng xong rồi, vội vàng huých cánh tay của Người đẹp ốm yếu: “Bánh bao! Bánh bao!”
Thẩm Chi Hủ hoàn hồn lại, tạm thời đè nén nghi ngờ, gắp bánh bao nóng hổi lên bỏ vào bát rồi đưa cho hổ trắng nhỏ.
Cố Hựu Kỳ thấy một lớn một nhỏ cho mình ăn bơ, bèn xoa xoa cổ, chỉ có thể rời đi với lòng dạ tràn đầy ngờ vực.
Trên đường trở về, anh ta nhìn thấy Trình Dao đang lặng lẽ quan sát tình hình của Thẩm Chi Hủ bên kia, suy nghĩ trong đầu đột nhiên xoay chuyển.
“Đội trưởng Trình.”
Trình Dao gật gật đầu với anh ta, lúc chuẩn bị đứng dậy rời đi lại nghe thấy Cố Hựu Kỳ thấp giọng nói.
“Đội trưởng Trình, cô biết Thẩm Chi Hủ có thêm một cô em gái từ lúc nào không?”
Em gái?
Nàng ngược lại không biết điều này, cũng chỉ nghe nói Thẩm Chi Hủ dẫn theo một đứa con nít tới mới tò mò tới xem một hồi. Mặc dù không biết đứa nhỏ là ai, nhưng nàng chú ý đến mấy điều.
Mái tóc của đứa bé màu tuyết, Đại Bạch cũng không bài xích đứa trẻ đến gần, thậm chí nàng còn có thể nhìn ra nó rất gần gũi với cô bé, ngay cả...
Sau khi đứa con nít xuất hiện, hổ trắng nhỏ đã biến mất không còn dấu vết.
Trình Dao liên kết mấy điều này lại, trong lòng nảy ra một suy đoán to gan.
Chẳng lẽ là thật ư?
Hơi thở của nàng hơi chậm lại, cũng chẳng còn nghe thấy âm thanh xung quanh nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập như đánh trống của mình.
Cố Hựu Kỳ thấy Trình Dao hồi lâu không trả lời, thậm chí còn có khuynh hướng suy nghĩ viển vông, bất đắc dĩ gọi nàng.
“Đội trưởng Trình ơi?”
Trình Dao quay đầu lại: “Tôi không biết anh ta có em gái hay không, tôi về trước đây.”
Dứt lời, nàng vội vã rời đi.
Cố Hựu Kỳ nhìn theo bóng lưng vội vàng của nàng, nhất thời không nghĩ ra, cuối cùng chỉ đành nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Chi Hủ bên kia. Đột nhiên, anh ta hình như phát hiện ra điều gì đó, một lát sau đã nhớ tới chuyện gì mà khiếp sợ trợn to hai mắt.
Mấy người Thẩm Chi Hủ không biết tình hình của Trình Dao và Cố Hựu Kỳ bên này, anh nhìn hổ trắng nhỏ đang tập trung ăn bánh bao, đưa ra nghi vấn của mình: “Ngao Ngao, sao em lại nói cho Cố Hựu Kỳ rằng em tên là Kiều Nghệ?”
“Tên của tôi chính là Kiều Nghệ mà.”
Dáng vẻ có lý chẳng sợ kia của hổ trắng nhỏ khiến lồng n.g.ự.c của anh chẳng hiểu sao lại thoáng ngưng trệ lại.
“Ai đặt tên cho em thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-215.html.]
“Tự tôi đặt cho đấy, dễ nghe đúng không?”
Cô cũng không hề lừa gạt Người đẹp ốm yếu về việc này. Từ nhỏ cô đã lớn lên ở cô nhi viện, viện trưởng lại là một kẻ không tận lòng nên đặt tên lung tung cho bọn họ. Đến khi Kiều Nghệ trưởng thành rồi, cô mới sửa lại tên cho bản thân.
Hóa ra là cô tự đặt cho mình.
Vô hình trung, Thẩm Chi Hủ thở phào nhẹ nhõm, nhưng những thắc mắc mới lại ập tới: “Vậy vì sao trước kia em không nói cho tôi biết?”
Nếu như không có một màn ngày hôm nay, có lẽ anh cũng không biết hổ trắng nhỏ đã tự đặt một cái tên như vậy cho bản thân cô.
Thẩm Chi Hủ buồn bực mím chặt môi.
Kiều Nghệ lại nhìn anh với vẻ kỳ lạ: “Anh cũng không hỏi mà!”
Thẩm Chi Hủ: “...”
Nói rất có lý, anh lại không có cách nào phản bác.
Nhưng...
“Ngao Ngao biết tôi tên là gì không nào?”
“Thẩm Chi Hủ chứ gì!”
Hổ trắng nhỏ trả lời rất nhanh, điều này ít nhiều gì cũng làm cho Thẩm Chi Hủ cảm thấy vui vẻ yên tâm.
“Vậy tại sao Ngao Ngao không cùng họ với tôi?”
Câu hỏi này khiến Kiều Nghệ lập tức trợn to mắt, không dám tin nhìn Người đẹp ốm yếu, dáng vẻ kia như thể anh đã làm chuyện tội ác tày trời gì đó vậy.
“Người đẹp ốm yếu à, anh thật xấu xa, lại muốn lợi dụng tôi!”
Trong lòng Thẩm Chi Hủ từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi, không biết vì sao mình lại thành lợi dụng hổ trắng nhỏ rồi?
Thẩm Chi Hủ có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, lại thấy hổ trắng nhỏ giận dỗi, bèn kiên nhẫn hỏi: “Vì sao tôi lại lợi dụng em?”
Kiều Nghệ nghe nói thế, đôi mắt lại trợn to lần nữa, thậm chí còn chỉ chỉ trỏ trỏ vào Người đẹp ốm yếu: “Tôi coi anh là con sen, anh lại muốn làm cha tôi!”
Anh suýt chút nữa tức đến bật cười, hai tay duỗi ra véo hai gò má của hổ trắng nhỏ: “Ngao Ngao đang nghĩ bậy bạ gì đó, tôi mới không có đứa con gái hư như em đâu.”
“Tôi hư chỗ nào?” Kiều Nghệ bất mãn kéo tay của Người đẹp ốm yếu ra: “Rõ ràng là Người đẹp ốm yếu anh hư, còn muốn để tôi cùng họ với anh nữa!”
“Tôi chăm sóc em lâu như vậy, cùng họ với tôi cũng không việc gì đúng chứ?” Trong lòng Thẩm Chi Hủ nghĩ như vậy, với lại con người mà hổ trắng nhỏ gần gũi chỉ có mình, phản ứng đầu tiên sẽ nghĩ cô đặt tên phải dùng họ của mình mới đúng?
“Không nghe, không nghe, tôi ứ nghe được gì hết.” Kiều Nghệ dứt khoát bịt kín tai, thậm chí còn nghiêng đầu đi không nhìn Người đẹp ốm yếu.
“Đúng là đồ xấu xa.” Bàn tay của anh đặt lên đỉnh đầu hổ trắng nhỏ, cách cái mũ bucket nhẹ nhàng xoa xoa: “Không cùng họ với tôi cũng chẳng sao, chỉ có điều tại sao Ngao Ngao lại muốn dùng cái họ Kiều này hả?”
Dọc đường bọn họ đi qua, hình như chưa từng gặp được người sống sót nào họ Kiều.
Tất nhiên là bởi vì viện trưởng họ Kiều, những đứa nhỏ không có ai nhận nuôi đều cùng họ với viện trưởng rồi!
Trong lòng Kiều Nghệ trả lời như vậy, nhưng ngoài mặt lại nói: “Tôi thích.”
Được rồi, cô vui vẻ là được.
Anh không xoắn xuýt chuyện này nữa, đưa bánh bao đã hâm nóng xong cho hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ nhận lấy bằng hai tay, ngao ngao cắn một miếng bánh bao, nếm được nhân bánh toàn là thịt heo rừng thì hạnh phúc đến mức híp mắt lại.
Ăn uống no say xong, Kiều Nghệ xoa xoa cái bụng phình to như trống của mình, lần này không cần Người đẹp ốm yếu dặn dò, cô đã tự động đứng lên đi đi lại lại ở lân cận để tiêu thực.
Hổ mẹ đã ăn no từ sớm, thấy nhóc con đi đi lại lại, nó cũng theo sát phía sau, vì thế những dị năng giả ở gần đó đều có thể trông thấy một con hổ trắng lớn đi theo sau lưng một đứa trẻ. Dáng vẻ của con hổ trắng lớn kia cực kỳ giống như thần bảo vệ của đứa bé.
(Thẩm Chi Hủ: Kiểu gì sau này cũng phải cùng họ thôi, ‘bà Thẩm’ à!)