Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 213
Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:05:30
Lượt xem: 191
Anh nhận lấy máy sấy tóc trong tay cô đúng lúc, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ngủ thôi.”
“Ừ.” Kiều Nghệ mềm nhũn đáp một tiếng, sau khi bò lên giường, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc mơ đẹp.
Hổ mẹ cũng nhảy lên giường sau nhóc con, dán sát vào bên cạnh cô giống như người bảo vệ.
Chiếc giường lớn bị hai mẹ con chiếm giữ, Thẩm Chi Hủ không hề để ý lấy một chiếc giường đơn từ trong không gian ra đặt ở bên cạnh. Bày biện giường xong xuôi, anh đứng dậy đi tới mép giường, vén tóc rơi trên gò má hổ trắng nhỏ ra rồi nhìn gương mặt ngủ say của cô, khẽ khàng nói câu chúc ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, mấy người Thẩm Chi Hủ ăn sáng xong liền lên đường.
Lần này, Kiều Nghệ không biến thành hình dạng hổ nữa, mà là đường đường chính chính dùng thân thể con người đi trên đường trong căn cứ Hoài Long. Mái tóc màu tuyết của cô có chút bắt mắt, cho nên Người đẹp ốm yếu đã cho cô đội một chiếc mũ bucket cho trẻ em, trên lưng còn đeo một cái ba lô nhỏ, trong đó đựng đồ ăn, còn có tinh hạch để đề phòng bất cứ tình huống nào xảy ra.
Kiều Nghệ sờ sờ dây an toàn của cái ba lô nhỏ, cô không nhịn được bụm miệng cười khi nhớ lại dáng vẻ hận không thể nhét một nửa đồ trong không gian vào cái ba lô nhỏ này của Người đẹp ốm yếu. Cuối cùng, cô vẫn sợ anh phát hiện, bèn liếc mắt len lén nhìn Người đẹp ốm yếu ở bên cạnh, lại thấy anh nhìn thẳng, có lẽ không phát hiện ra động tác nhỏ của mình.
Bọn họ tìm được chiếc xe đã được cải tiến của mình trong bãi đậu xe của căn cứ Hoài Long, Thẩm Chi Hủ bế hổ trắng nhỏ vào thùng xe sau, sau đó mới leo lên ghế lái.
“Chuẩn bị lên đường rồi, mọi người ngồi yên nhé.”
“Biết rồi.”
Kiều Nghệ dựa vào hổ mẹ, đặt ba lô nhỏ sau lưng ra trước người mình, mở khóa kéo lấy ra một hộp sữa bò nguyên chất. Cô không uống mà là đặt ở một bên, định chờ lát nữa bản thân khát rồi mới uống.
Thẩm Chi Hủ lái xe ra khỏi căn cứ Hoài Long, chỉ chốc lát sau đã trông thấy đám người Cố Hựu Kỳ.
Bọn họ tới không sớm không muộn, lúc đến nơi đã có mấy tiểu đội dị năng rồi. Anh nhìn thấy mấy người quen thuộc ở trong đó, chẳng hạn như Trình Dao, anh Trần, Tạ Vân Nhã và Husky biến dị, cùng với Lư Thu Lãng của thành phố Hồng Diễn.
Thẩm Chi Hủ chỉ nhìn lướt qua là dời ánh mắt đi, không có ý định tiếp tục nói chuyện cũ.
Cố Hựu Kỳ cũng nhìn thấy anh, chậm rãi bước tới.
“Anh tới rồi à?” Anh ta hỏi.
Thẩm Chi Hủ gật đầu.
“Ăn sáng chưa?”
Anh tiếp tục gật đầu.
Dáng vẻ không nói lời nào của anh khiến Cố Hựu Kỳ cảm thấy buồn cười. Anh ta liếc nhìn chỗ ghế phụ lái, không thấy cục cưng hổ trắng nhỏ của anh, không nhịn được hỏi: “Hổ trắng nhỏ đâu?”
“Ở đằng sau.”
Anh ta bừng tỉnh, không hỏi lại nữa mà chỉ nói: “Tôi đã xây dựng tiểu đội Báo Thù.”
Những lời này đã thu hút sự chú ý của Thẩm Chi Hủ, ánh mắt của anh cuối cùng cũng chịu nhìn về phía Cố Hựu Kỳ: “Bọn họ ra ngoài rồi ư?”
“Ừ, ra ngoài rất nhiều, cũng đã gia nhập vào tiểu đội Báo Thù của chúng tôi.”
Thẩm Chi Hủ lạnh nhạt ồ một tiếng, tỏ vẻ mình biết rồi.
“Anh thì sao, có muốn tham gia hay không? Tôi cho anh làm đội trưởng một lần được chứ?”
Lời nói vừa dứt, Cố Hựu Kỳ đã thấy Thẩm Chi Hủ hời hợt nhìn lướt về phía mình, anh ta không đoán ra cảm xúc nơi đáy mắt của anh.
“Tôi không có hứng thú.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-213.html.]
“Anh không có hứng thú không có nghĩa là hổ trắng nhỏ không thích thú.” Thế nhưng Cố Hựu Kỳ đã nắm được điểm yếu của anh. Anh ta mỉm cười cất cao giọng, để hổ trắng nhỏ ở phía sau nghe thấy: “Hổ trắng nhỏ, mi có hứng thú làm đội trưởng hổ không?”
Kiều Nghệ ở thùng xe sau nghe thấy âm thanh mang theo dụ dỗ rõ ràng của anh ta, không lên tiếng mà nhếch mép cười.
Đây là người nào thế? Còn dụ dỗ hổ nữa!
Cô mới không phản ứng anh ta đâu!
Cô liếc mắt, vững vàng tựa vào bên cạnh hổ mẹ, không nói lời nào.
Cố Hựu Kỳ đợi hồi lâu cũng không nghe thấy giọng của hổ trắng nhỏ, trên mặt không khỏi thoáng lộ ra vẻ lúng túng.
Thẩm Chi Hủ cong môi: “Thu lại chút tâm tư nhỏ kia của anh đi, Ngao Ngao không phải người anh có thể lừa gạt được đâu.”
Còn đội trưởng hổ nữa, Ngao Ngao của anh sẽ hiếm lạ chắc?
Cố Hựu Kỳ chú ý đến sự châm chọc nơi đáy mắt Thẩm Chi Hủ, biết bản thân không chiếm được hời ở chỗ anh cũng không nổi nóng, chẳng qua là ngại ngùng mỉm cười.
“Được rồi, tôi đi xem xem người đã đến đông đủ chưa.”
Sau khi Cố Hựu Kỳ rời đi, Kiều Nghệ mới chầm chậm bước tới phía trước, bám vào bên cạnh Người đẹp ốm yếu mở miệng nói chuyện.
“Người đẹp ốm yếu ơi, người xấu xa này lại cám dỗ hổ!”
“Ừ, anh ta là người xấu, sau này chúng ta đừng để ý đến anh ta.”
Ơ?
Kiều Nghệ sửng sốt, do sự một lúc lâu sau rồi xoắn xuýt nói: “Thật ra vẫn có thể để ý thì vẫn có thể để ý, chỉ cần anh ta đừng dụ dỗ hổ nữa là được.”
Cái người tên Cố Hựu Kỳ này vẫn tốt, có thể quan tâm một phen.
Đối với việc này, Thẩm Chi Hủ không có bất kỳ ý kiến nào, nhẹ giọng đáp một tiếng được.
Cố Hựu Kỳ rời đi chưa được bao lâu, Tạ Vân Nhã đã dẫn theo Tiểu Hắc đi tới.
Lần này cô ấy đến là để cảm ơn Thẩm Chi Hủ, đồng thời cô ấy còn chuẩn bị thực hiện cam kết của mình, làm trâu làm ngựa cho anh.
Anh cũng không muốn Tạ Vân Nhã làm trâu làm ngựa cho mình, cứu Husky biến dị chẳng qua là nhấc tay thôi, cho nên anh đã từ chối cô ấy.
Nhưng Tạ Vân Nhã lại sốt ruột, nhất quyết muốn đi theo bên cạnh anh, cho dù làm cái gì cũng được. Đây cũng không phải là bởi vì vừa ý Thẩm Chi Hủ, mà là cô ấy biết được từ chỗ Cố Hựu Kỳ rằng có một vài người ở khu nghiên cứu đã chạy thoát. Tạ Vân Nhã sợ mình và Tiểu Hắc sẽ bị để mắt đến lần nữa, cho nên mới nhìn trúng thực lực của anh, biết bản thân và Tiểu Hắc ở bên cạnh anh sẽ rất an toàn.
Nhưng mà thái độ không mong không muốn vừa lạnh lùng hời hợt của Thẩm Chi Hủ lại khiến Tạ Vân Nhã nóng lòng nói ra một câu: “Để tôi đi theo mọi người đi, tôi học đại học chuyên ngành bác sĩ thú y đó!”
Lần này, tầm nhìn của Thẩm Chi Hủ rơi vào trên mặt cô ấy.
“Chuyên ngành bác sĩ thú y...?”
Tạ Vân Nhã bấm bụng gật gật đầu: “Đúng.”
Cô ấy học chuyên ngành bác sĩ thú y không sai, nhưng đi học đều là mượn gió bẻ măng, xem như cũng chỉ ở trình độ gà mờ. Nhưng lúc này đây, để có thể đi theo bên cạnh anh, cô ấy chỉ có thể nói như vậy.
Thẩm Chi Hủ không ngốc, anh nhìn thấu vẻ chột dạ của Tạ Vân Nhã, biết trong những lời này chắc chắn có dối trá, bèn xoa xoa cằm nghĩ đến hổ trắng nhỏ.
Một người đàn ông như anh không hiểu quá nhiều về dáng vẻ con gái của hổ trắng nhỏ, ngược lại nếu như để một cô gái như Tạ Vân Nhã đi theo, có chuyện gì thì có lẽ cô ta vẫn có thể biết một chút.