Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 211
Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:04:52
Lượt xem: 193
Trong nhà tắm đã có nước rửa mặt, bàn chải đánh răng, kem đánh răng và khăn lông do Thẩm Chi Hủ chuẩn bị sẵn.
Trong lòng Kiều Nghệ nhấn like cho sự chu đáo của Người đẹp ốm yếu, kế đó giẫm lên băng ghế, vừa soi gương vừa đánh răng.
Lúc này đây, hổ mẹ bước vào, tò mò quan sát hành vi của nhóc con.
Trước đây khi Kiều Nghệ là một con hổ, Người đẹp ốm yếu cũng có đánh răng giúp cô. Lúc ấy, hổ mẹ không cảm thấy hứng thú cho lắm, bây giờ cô thấy hổ mẹ nhìn chăm chú vào mình, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.
Cô nhanh chóng đánh răng sạch sẽ, dùng khăn lông ướt lau mặt rồi nhảy xuống băng ghế, chạy bình bịch đi tìm Người đẹp ốm yếu.
“Người đẹp ốm yếu ơi! Người đẹp ốm yếu à!”
Cho dù Thẩm Chi Hủ đã nghe xưng hô này rất nhiều lần, nhưng lúc nghe lại, anh vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên.
“Sao thế?”
“Người đẹp ốm yếu có thể đưa kem đánh răng và bàn chải cho tôi được không?”
“Chẳng phải tất cả đều đã chuẩn bị sẵn cho em trong nhà tắm rồi à?”
Trước đó bọn họ ở trong căn cứ Hoài Long, Thẩm Chi Hủ cũng muốn đánh răng giúp hổ trắng nhỏ, thế nhưng lại bị cô từ chối. Sau này anh thấy bản thân hổ trắng nhỏ biết đánh răng rồi thì không quan tâm nữa, chuẩn bị xong xuôi sẽ để cô tự mình làm.
“Tôi muốn cái mới.”
“Hả?”
“Đánh răng cho mama!”
Đầu mày của anh hơi nhướng lên, ngược lại không ngờ hổ trắng nhỏ lại có chủ ý này.
Lúc trước không phải anh chưa từng nghĩ đến việc đánh răng cho hổ trắng lớn, có điều hổ trắng lớn nhìn có vẻ thân thiết với anh, nhưng vẫn hoàn toàn khác với hổ trắng nhỏ. Trừ hổ trắng nhỏ ra, nó luôn duy trì tính cảnh giác nhất định đối với tất cả sinh vật, cho nên loại chuyện gần gũi như đánh răng này sợ rằng nó sẽ không chấp nhận.
Nhưng tình huống hiện tại đã khác, hổ trắng nhỏ đã biến thành người rồi, hổ trắng lớn sẽ không đề phòng con mình, vì thế để cô đánh răng giúp nó là một lựa chọn tốt.
Thẩm Chi Hủ nghĩ tới đây, bèn lấy kem đánh răng và bàn chải từ trong không gian ra, đều là đồ dùng cho thú cưng.
“Cho em này.”
“Cảm ơn Người đẹp ốm yếu.”
Dứt lời, Kiều Nghệ lại chạy bịch bịch trở về nhà tắm.
Anh nhìn theo bóng lưng của cô, nụ cười trên khóe môi làm thế nào cũng không biến mất được.
“Mama ơi, con về rồi đây, để con đánh răng cho mẹ nha!” Kiều Nghệ ngồi xổm dưới đất nhìn chằm chằm vào hổ mẹ với ánh mắt nóng rực. Sợ hổ mẹ không muốn, hổ con giải thích: “Vi khuẩn trong khoang miệng rất nhiều, đánh răng mới có thể giữ sạch sẽ, mama à, chúng ta phải cùng nhau làm hổ trắng lớn sạch sẽ.”
Hổ mẹ nghe thế liền gật gật đầu.
Kiều Nghệ thấy vậy thì lập tức lên tiếng chỉ huy: “Mama, há miệng ra đi.”
Đợi hổ mẹ há miệng rồi, Kiều Nghệ dùng bàn chải đã nặn kem đánh răng để chải hàm răng sắc bén của nó.
Nó có chút không quen nhưng vẫn chịu đựng, ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt trắng nõn của nhóc con nhà mình.
Bởi vì là lần đầu tiên đánh răng cho hổ mẹ, cho nên động tác của cô khá vụng về, cũng may kết quả không tệ lắm, cô thành công đánh răng cho hổ mẹ rồi!
Hổ mẹ đánh răng xong dường như cũng cảm thấy đánh răng là một chuyện tốn, còn nhe răng ra phô diễn răng nanh sắc nhọn của mình cho nhóc con.
Kiều Nghệ nhìn thấy bèn cười khúc khích.
Trong nhà tắm nhỏ tràn ngập bầu không khí ấm áp yêu thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-211.html.]
***
Mấy người Thẩm Chi Hủ vừa mới trở lại căn cứ Hoài Long, Cố Hựu Kỳ đã phái Ngũ Côn đến thông báo cho bọn họ tập hợp ở bên ngoài căn cứ Hoài Long vào lúc 8 giờ ngày mai, những người này muốn đi chặn đánh làn sóng zombie.
Sau khi Ngũ Côn rời đi, Thẩm Chi Hủ mới nhận ra hổ trắng nhỏ ngậm quần áo chạy vào nhà tắm. Khoảng năm phút sau, một đứa trẻ con ăn mặc gọn gàng bước ra khỏi đó.
“Vừa rồi Ngao Ngao nghe thấy rồi à?”
“Nghe thấy rồi nghe thấy rồi.” Cô lại không điếc, tất nhiên đã nghe được Ngũ Côn nói gì.
Chặn đánh làn sóng zombie à, nghĩ thôi đã cảm thấy kích thích rồi.
Kiều Nghệ vừa nghĩ vừa hỏi: “Vậy tôi còn có thể biến thành người được không?”
Cô cảm thấy biến thành người dễ dàng hơn, như vậy sẽ không có trở ngại khi giao tiếp với Người đẹp ốm yếu, cô không muốn trải qua cuộc sống anh nói gà mình nói vịt nữa.
“Em muốn sao?” Thẩm Chi Hủ nghiêm túc hỏi.
“Muốn chứ.”
“Vậy thì trở thành người.” Anh sửa sang lại mái tóc rối bù vì thay quần áo của cô: “Bị phát hiện cũng không sao, có tôi bảo vệ cho em.”
Mỗi lần nghe thấy lời thoại này, Kiều Nghệ đều cảm thấy trong lòng ấm áp, hai tay cô ôm lấy bàn tay của Người đẹp ốm yếu, mỉm cười ngọt ngào: “Ừm ừm.”
Cô dừng lại một lúc, cũng không quên bổ sung thêm một câu: “Tôi và mama cũng sẽ che chở cho Người đẹp ốm yếu.”
Thẩm Chi Hủ nghe thấy câu này, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Hổ mẹ nằm trên đệm nghe thấy âm thanh của nhóc con, lười biếng liếc nhìn hai người bọn họ.
Buổi chiều, cô không có việc gì làm, bèn lấy máy tính bảng từ chỗ Người đẹp ốm yếu, sau đó tựa vào trên người hổ mẹ chơi Anipop.
Hổ mẹ vừa nghe âm thanh trò chơi, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, cái đuôi thật dài thỉnh thoảng quét qua mấy lần, cực kỳ thoải mái.
Cây non mini đang lén lén lút lút ghé sát bên cạnh Kiều Nghệ, tò mò nhìn máy tính bảng, thỉnh thoảng nó còn dùng cành cây của mình dè dặt chạm vào màn hình của máy tính bảng.
Cô thấy sự động chạm của cây non mini cũng không ảnh hưởng gì cả, bèn mặc kệ nó.
Chẳng bao lâu sau, Kiều Nghệ xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, ngước mắt nhìn Người đẹp ốm yếu không biết đang bận rộn gì trong nhà bếp. Kế tiếp cô đứng dậy, đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn lạch bạch chạy vào nhà bếp.
“Người đẹp ốm yếu ơi, anh đang làm gì thế?”
Kiều Nghệ ôm lấy bắp chân săn chắc của Người đẹp ốm yếu giống như lúc còn trong hình dạng hổ, còn theo thói quen dùng gò má của mình cọ cọ lên trên.
Thẩm Chi Hủ chỉ cảm thấy bắp chân bị kéo căng, vừa cúi đầu đã nhìn thấy hổ trắng nhỏ đang ôm lấy chân anh. Cô nhận ra ánh mắt của anh, đôi mắt mèo xinh đẹp kia còn ngước lên nhìn mình, con ngươi màu xanh nhạt long lanh.
Thấy thế, trong lòng anh không hiểu sao lại mềm nhũn, lập tức cúi người bế cô lên, để cô ngồi trên cẳng tay mình.
Hai tay của Kiều Nghệ cũng bởi vậy mà ôm lấy cổ Người đẹp ốm yếu, sau khi được bế lên, tầm nhìn của cô đã rộng hơn rất nhiều, có thể thấy anh đang hấp từng cái bánh bao lớn bằng nắm tay người lớn.
“Bánh bao kìa!”
Kiều Nghệ kêu lên.
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng: “Ngày mai chúng ta phải ra khỏi nhà, bên ngoài không thuận tiện nên tôi hấp nhiều bánh bao một chút, đến lúc đó bảo Đại Bạch đóng băng chúng lại, chúng ta ở bên ngoài hâm nóng xong là có thể ăn.”
Kiều Nghệ không nghe lọt tai lời nói của Người đẹp ốm yếu, bởi vì cô nghĩ tới bánh bao nóng thì đầu lưỡi không khỏi l.i.ế.m liếm khóe môi.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, tưởng rằng cô đói bụng, vừa cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng đưa cho cô một cái bánh bao nóng hổi.
“Em đói bụng không, nếm thử tay nghề của anh* xem.”
*Chỗ này là “ca” nhé, ý là TCH xưng anh trai với KN