Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 200
Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:01:43
Lượt xem: 199
"Ngao Ngao, nhìn tay em kìa."
Sau một lúc lâu, giọng Người đẹp ốm yếu truyền đến, trong giọng nói dường như có sự phức tạp.
Gì cơ?
Kiều Nghệ không rõ cho lắm, nhưng vẫn nghe lời giơ móng vuốt lên, chỉ là thứ cô nhìn thấy cũng không phải là móng vuốt lông lá của mình, mà là bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm đáng yêu.
Con ngươi Kiều Nghệ chấn động vào khoảnh khắc này. Trong phút chốc, dường như cô đã hiểu ra gì đó.
Cho nên việc cô biến thành em bé cũng không phải là mơ, mà là sự thật đúng không?
Dù đã nghĩ thông điểm mấu chốt nhưng Kiều Nghệ vẫn không dám tin. Cô lại điều động dị năng trong cơ thể một lần nữa, cọ cọ một lát, tầm mắt của cô có sự thay đổi. Cô vội vàng cúi đầu xem xét, quả thật thấy được móng vuốt lông lá của mình.
Cô biến thành người thật rồi!
Nhận thức này khiến Kiều Nghệ mừng rỡ, muốn biến thành người một lần nữa và nói niềm vui của mình với hổ mẹ, nhưng lúc này cô lại không biến lại được, tứ chi còn như hơi nhũn ra.
Cô sững sờ, nhanh chóng nghĩ đến đây cũng là di chứng khi tiêu hao dị năng quá mức.
Cũng đúng, cô mới thức tỉnh dị năng, không thể đổi tới đổi lui thường xuyên được.
Trong lúc ngơ ngác, Người đẹp ốm yếu ngồi ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu lông lá của hổ trắng nhỏ.
"Ngao Ngao, em ổn chứ?"
Giọng của anh lộ ra vẻ thận trọng, sợ hổ trắng nhỏ không thể tiếp nhận việc mình biến thành người.
Thật ra Thẩm Chi Hủ cũng đã mất ngủ cả đêm vì chuyện này.
Cho dù anh hiểu sâu biết rộng, nhưng nhìn thấy loại chuyện biến thành người sống này vẫn kinh hãi một hồi lâu.
"Grừ grừ!" Tôi ổn lắm!
Đôi mắt tròn xoe của Kiều Nghệ sáng lấp lánh vì vui sướng.
"Grừ grừ." Tôi cảm giác hiện tại dễ chịu hơn.
Cô có thể biến thành người rồi!
Cô còn có thể biểu đạt rõ ràng ý của mình với Người đẹp ốm yếu và hổ mẹ!
Cuối cùng không cần âm thầm chán nản vì không biết phải giao tiếp với người khác như thế nào nữa rồi!
Bởi vì vui vẻ nên đôi mắt Kiều Nghệ phủ kín một tầng hơi nước.
Thẩm Chi Hủ lại cho rằng hổ trắng nhỏ không thể chấp nhận được chuyện này, đau lòng ôm cô vào trong ngực, giọng nói thân thiết dịu dàng an ủi cô: "Ngao Ngao đừng khóc, em không thích biến người cũng không sao. Em nhìn xem, không phải em có thể biến trở lại ư? Chúng ta coi như chưa thức tỉnh dị năng này có được không?"
Người đẹp ốm yếu đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?
Tôi đang vui đến phát khóc đây nè! Không phải là khóc vì khổ sở đâu!
Kiều Nghệ không hề nghĩ ngợi, cô vươn móng vuốt ra bịt kín miệng Người đẹp ốm yếu.
"Hửm?" Thẩm Chi Hủ hoang mang nhìn cô.
"Grừ grừ." Hừ, nói điều không hay, lần sau không cho phép anh nói như vậy nữa nha.(๐•̆ ·̭ •̆๐)
Dứt lời, Kiều Nghệ thoát khỏi n.g.ự.c của Người đẹp ốm yếu, chợt sững người khi khóe mắt thoáng nhìn thấy quần áo trẻ em màu trắng mềm mại trên giường.
Chắc là lúc cô thức tỉnh dị năng biến thành người tối hôm qua, vậy quần áo này...
Lúc mình biến thành người là không một mảnh vải, quần áo trẻ em càng không thể do hổ mẹ thay cho mình. Người ở đây có thể làm được điều này chỉ có Người đẹp ốm yếu thôi, như thế chẳng phải đồng nghĩa là anh ấy đã thay quần áo cho mình ư?
Kiều Nghệ ý thức được khi bản thân bất tỉnh bị Người đẹp ốm yếu ‘nhìn thấy hết’, cho dù bây giờ cô biến thành người cũng vẫn chỉ là một bé con, không có gì để nhìn cả, nhưng tâm hồn cô lại là trưởng thành mà.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, mặt hổ của cô nóng bừng lên, xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn Người đẹp ốm yếu một cái.
Trời ơi, cô không trong sạch nữa rồi!
(Kiều Nghệ: Chời ơi cú tui, cú tui, bị nhìn thấy hớt gòi (〃ノωノ)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-200.html.]
Thẩm Chi Hủ: Trước sau gì cũng thấy được mà, nhìn trước cho đỡ bỡ ngỡ)
Kiều Nghệ ấm ức, đ.â.m đầu vào trước n.g.ự.c hổ mẹ cọ lung tung một hồi.
Hổ mẹ cũng lấy lại tinh thần từ trong trạng thái sững sờ, nhìn thấy nhóc con vẫn là nhóc con có bộ lông xinh đẹp, nó cẩn thận cách xa bộ lông cho cô.
Thẩm Chi Hủ bị trừng vẻ mặt khó hiểu.
Tại sao Ngao Ngao lại trừng mình?
Mình làm gì sai à?
Chắc là mình không đắc tội gì với ẻm đúng không?
Thẩm Chi Hủ không nghĩ ra, lúc này cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập thu hút sự chú ý của anh. Trước khi đi mở cửa còn không quên nói với hổ trắng nhỏ: "Ngao Ngao tạm thời đừng sử dụng dị năng mới trước mặt người khác, biết chưa?"
Kiếp trước anh chưa từng nhìn thấy dị năng biến thành người này, có thể nói ngay cả phía viện nghiên cứu cũng không hiểu rõ.
Biết rồi biết rồi.
Kiều Nghệ nhẹ nhàng vung vẩy đuổi, xem như trả lời Người đẹp ốm yếu.
Cô cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên biết loại chuyện này không nên thể hiện trước người khác!
Càng khỏi phải nói...
Cô khỏa thân khi biến thành người, cô vẫn cần mặt mũi đó!s(・` ヘ ´・;)ゞ
Kiều Nghệ chán ghét lườm Người đẹp ốm yếu một cái.
Thẩm Chi Hủ hơi sửng sốt, sờ lên cái mũi.
Anh thật sự không làm gì mà, sao lại cảm giác Ngao Ngao ghét bỏ anh thế nhỉ?
Thẩm Chi Hủ không khỏi bắt đầu nhớ lại hổ trắng nhỏ ngoan ngoãn cọ cọ vào mình tối hôm qua.
Anh thở dài một tiếng rồi đứng dậy đi mở cửa.
Người gõ cửa không phải ai khác mà chính là Cố Hựu Kỳ.
"Rảnh không, nói chuyện được chứ?"
Thẩm Chi Hủ nghiêng người, ra hiệu cho anh ta bước vào.
Cố Hựu Kỳ ngoan ngoãn đi vào, đầu tiên là thấy mẹ con hổ trắng nằm lỳ ở trên giường. Anh ta nghiêm túc đánh giá hổ trắng nhỏ, lúc này mới được ngồi trên ghế sô pha lần đầu tiên.
"Hổ trắng nhỏ sao vậy?"
Anh ta còn nhớ hổ trắng nhỏ ỉu xìu cuộn trong n.g.ự.c Thẩm Chi Hủ hôm qua, như là đang bị ốm.
"Không sao."
Cố Hựu Kỳ thấy sắc mặt thoải mái của Thẩm Chi Hủ thì biết anh đang nói thật, nếu hổ trắng nhỏ có chuyện gì thật thì anh không thể ung dung như vậy.
"Tình hình bên ngoài thế nào rồi?" Thẩm Chi Hủ chủ động hỏi.
"Đã tiêu diệt sạch sẽ diều hâu biến dị, nhưng lần này căn cứ Hoài Long vẫn thương vong nặng nề."
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng.
Cố Hựu Kỳ thấy anh không thèm để ý đến chuyện này, thế là nói đến khu nghiên cứu: "Tôi và Lương Hoài Tiền đã khống chế được phía khu nghiên cứu, nhân viên nghiên cứu còn sống bị chúng tôi nhốt lại. Tối hôm qua Lưu Gia Hâm muốn chạy trốn, bị chúng tôi bắt tại trận và nhốt cùng rồi."
Kiều Nghệ nghe vậy thì lập tức đứng dậy khỏi giường, grừ vài tiếng.
"Grừ grừ!" Hà Nguyệt Liên đâu! Hà Nguyệt Liên c.h.ế.t chưa?
Cô vẫn nhớ người phụ nữ này là kẻ cầm đầu hại Dương Nhu Trinh. Tuy nói hấp thu tinh hạch của Dương Nhu Trinh không phải chủ ý của cô, nhưng quả thực cô đã hấp thụ nó. Thậm chí vì tinh hạch của Dương Nhu Trinh mà cô biến thành người một lần nữa, cho nên cô quyết tâm muốn báo thù cho Dương Nhu Trinh!
Nhìn thấy hổ trắng nhỏ tức giận như vậy, Cố Hựu Kỳ tưởng mình làm sai chuyện gì, hoang mang nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ không cần đoán cũng biết hổ trắng nhỏ đang grừ cái gì, anh vô cùng bình tĩnh hỏi: "Hà Nguyệt Liên đâu? Chắc là anh biết người phụ nữ này."
"Đúng! Tôi đang muốn nói chuyện này!" Trên mặt Cố Hựu Kỳ hiện lên một tia tàn khốc khi nhắc đến Hà Nguyệt Liên, khuôn mặt tuấn tú của anh ta tăng thêm mấy phần sát khí: "Tối hôm qua tôi và Lương Hoài Tiền đã lật tung viện nghiên cứu lên nhưng cũng không tìm thấy Hà Nguyệt Liên. Nghe nhân viên nghiên cứu còn sống khác nói, khu nghiên cứu dưới lòng đất không chỉ một mình Hà Nguyệt Liên quản lý, còn có một giáo sư già tên là Lâm Mậu Xuân. Hà Nguyệt Liên và Lương Tuấn Vĩ đều là phụ tá của Lâm Mậu Xuân. Nhưng chúng tôi cũng không phát hiện được tung tích của hai người đó, thậm chí phần lớn tư liệu cốt lõi cũng không thấy!"