Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 197

Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:00:52
Lượt xem: 168

Càng nghĩ Kiều Nghệ càng cảm thấy ấm ức, lỗ tai và đuôi đều rũ xuống, trông rất là đáng thương.

Cô ỉu xìu nhìn Người đẹp ốm yếu một lúc lâu mà cũng không thấy tâm trạng của anh thay đổi. Hơn nữa, anh đã bận rộn trong bếp gần hai tiếng đồng hồ, rõ ràng vẫn đang tức giận, đang dùng chuyện khác để dời đi sự chú ý của mình.

Cái mũi hồng nhạt của cô nhăn lại, cô quay đầu mắt nhìn hổ mẹ, chỉ thấy hổ mẹ né tránh ánh mắt của cô. Hổ mẹ nhìn trời đất, nhìn cây non mini nhưng không nhìn nhóc con của nó.

Đúng thật là bà mẹ vĩ đại của tôi!

(Hổ mẹ: Ủa zì zợ, ai biết zì đâu!)

Kiều Nghệ chỉ có thể đưa ánh mắt đặt ở trên cây non mini, lại quên mất cây non mini chính là tay giả c.h.ế.t điêu luyện khi ở thành phố Hồng Diễn, lúc này nó cũng không có ý định phản ứng lại cô.

Kiều Nghệ: "..."

Cô có còn là hổ con mà họ yêu thương hay không vậy hả!

Không còn cách nào khác, Kiều Nghệ chỉ có thể chậm chạp đi vào phòng bếp, tâm trạng sa sút nên cô không chú ý tới bóng dáng Người đẹp ốm yếu đang quay lưng về phía cô khựng lại khi cô bước vào phạm vi của phòng bếp.

"Grừ grừ?" Người đẹp ốm yếu, đừng giận tôi nữa được không?

Kiều Nghệ cố gắng lờ đi áp suất thấp xung quanh Người đẹp ốm yếu, đôi chân ngắn ngủn bước đến bên chân Người đẹp ốm yếu rồi nghiêng đầu cọ xát bắp chân của anh.

Trước kia, chỉ cần cô làm động tác này thì dù Người đẹp ốm yếu đang làm chuyện gì cũng sẽ cúi đầu, còn dùng đôi mắt xinh đẹp đó dịu dàng nhìn cô. Nhưng bây giờ thì thủ đoạn bất khả chiến bại này đã mất hiệu lực.

Người đẹp ốm yếu thờ ơ như không cảm nhận được sự tồn tại của cô.

Kiều Nghệ có hơi luống cuống mà nâng người lên. Cô đã lớn lên rất nhiều, không giống trước đây chỉ có thể ôm lấy bắp chân Người đẹp ốm yếu. Bây giờ cô đã ôm được đùi của Người đẹp ốm yếu, còn không quên dùng gò má của mình cọ vào bắp đùi của anh.

"Grừ grừ." Người đẹp ốm yếu, để ý đến tôi đi mà.

"Grừ grừ." Để ý đến tôi đi, để ý đến tôi đi mà.

"Grừ grừ." Mau để ý đến tôi đi, nếu không để ý đến tôi thì tôi sẽ khóc cho anh xem!

Kiều Nghệ sợ hãi uy hiếp.

Người đẹp ốm yếu vẫn thờ ơ như cũ.

Kiều Nghệ đợi một lúc, thật sự bó tay với Người đẹp ốm yếu. Cô ấm ức và tức giận, quyết định phải làm cho Người đẹp ốm yếu phản ứng lại cô.

Thế là cô cắn răng xem Người đẹp ốm yếu thành cây đại thụ, dùng chân sau đạp bắp chân của anh leo lên.

Nhưng cô không thành thạo lắm, cũng không dùng móng bám vào quần áo của Người đẹp ốm yếu được, cho nên chưa leo được mấy cái thì chân sau của cô đã trượt xuống, mắt thấy sắp ngã xuống đất thì được Người đẹp ốm yếu đã phát hiện từ lâu ôm lại.

Đôi mắt Kiều Nghệ sáng lên, kêu grừ grừ.

"Grừ grừ!" Người đẹp ốm yếu! Người đẹp ốm yếu! Cuối cùng anh cũng để ý đến tôi rồi!

Kiều Nghệ cảm thấy dỗ dành Người đẹp ốm yếu khó quá trời, đôi mắt màu lam nhạt cũng phủ kín một tầng hơi nước.

"Grừ grừ!” Người đẹp ốm yếu đừng giận tôi nữa, tôi biết lỗi rồi. Sau này nếu anh không cho phép thì chắc chắn tôi sẽ không tùy tiện đụng vào tinh hạch nữa!

Kiều Nghệ tủi thân kêu grừ grừ.

Thấy hổ trắng nhỏ như vậy, Thẩm Chi Hủ đâu còn tức giận gì nữa, chẳng qua là anh đang tự giận bản thân. Nếu như mình trông chừng hổ trắng nhỏ thì ẻm sẽ không hấp thu viên tinh hạch đó của Dương Nhu Trinh, cũng không biết hấp thu viên tinh hạch này sẽ có tác dụng phụ gì hay không.

Thẩm Chi Hủ từng thấy dị năng giả và động thực vật biến dị hấp thu tinh hạch có thuộc tính khác nhau, hầu hết bọn họ đều nổ tan xác mà c.h.ế.t vì trong cơ thể không thể chịu được dị năng thứ hai. Người may mắn không c.h.ế.t thì cũng mất trí, chỉ có rất ít người chống chọi được, thuận lợi thức tỉnh loại dị năng thứ hai.

Như tình hình hiện tại của hổ trắng nhỏ thì không phải là loại thứ nhất, cũng không giống loại thứ hai, anh thật sự sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó.

"Grừ grừ ?" Người đẹp ốm yếu, anh đang nghĩ gì vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-197.html.]

Kiều Nghệ bị Người đẹp ốm yếu ôm chặt vào trong ngực, móng vuốt đầy đặn của cô đặt ở n.g.ự.c của anh, cô vươn cổ ra, khéo léo cọ vào phần cổ lộ ra của anh.

Thẩm Chi Hủ lấy lại tinh thần, bất lực thở dài một tiếng rồi ôm hổ trắng nhỏ trở lại phòng khách.

"Ngao Ngao, bây giờ em cảm thấy thế nào?" Thẩm Chi Hủ vẫn không yên tâm.

Kiều Nghệ nghiêng đầu định nói không sao, nhưng để an toàn thì cô vẫn dò xét tỉ mỉ tình hình của mình, cũng không phát hiện có gì khác thường, lúc này cô mới lắc đầu trả lời Người đẹp ốm yếu.

"Grừ grừ." Không cảm thấy gì cả.

"Thật không?" Thẩm Chi Hủ bán tín bán nghi, dùng tay sờ soạng thân thể hổ trắng nhỏ mấy lần. Lúc sờ đến chỗ riêng tư, hổ trắng nhỏ còn dùng móng vuốt cản tay anh lại, khiến anh vừa bất lực vừa buồn cười: "Đến lúc nào rồi mà Ngao Ngao còn xấu hổ hả?"

"Grừ grừ ?" Làm sao? Không cho hổ được xấu hổ hả? Người đẹp ốm yếu, đừng tưởng rằng anh tức giận thì anh có thể làm chủ nghĩa bá quyền nhé!

Kiều Nghệ yếu ớt phản bác.

"Không sao thật chứ?"

"Grừ grừ! " Thật thật! Thật hơn ngọc trai nữa!

Đôi mắt Kiều Nghệ kiên định nhìn Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ thở phào nhẹ nhõm, anh tức giận vò đầu hổ của cô: "Sau này còn dám làm như vậy nữa không hả?"

Kiều Nghệ ấm ức.

"Grừ grừ!" Đương nhiên là tôi không dám rồi! Nhưng tốt nhất sau này không được đụng đến tinh hạch kỳ lạ như vậy nữa...

Quá đáng sợ, tinh hạch đó như là có ý thức, năng lượng liều mạng chui vào trong cơ thể mình.

Kiều Nghệ sợ run người.

"Biết sợ rồi hả?" Thẩm Chi Hủ hừ một tiếng khi thấy hổ trắng nhỏ sợ hãi.

Lần này Kiều Nghệ không dám phản bác, bởi vì cô thật sự sợ hãi. Cô nịnh nọt rúc vào n.g.ự.c của Người đẹp ốm yếu, cọ xát lung tung một trận.

Thẩm Chi Hủ cứ nhìn cô càn quấy như vậy một hồi lâu, lòng dạ hoảng loạn hôm nay cuối cùng cũng được nén xuống.

"Ngao Ngao còn nhớ tinh hạch của Dương Nhu Trinh màu gì không?" Thẩm Chi Hủ nhớ tới điều này nên hỏi.

"Grừ grừ!" Là màu hồng!

Còn là loại màu hồng nhìn siêu đẹp luôn, cô ở tận thế lâu như vậy cũng chưa từng thấy tinh hạch màu hồng!

Thẩm Chi Hủ lấy tất cả tinh hạch có thuộc tính từ không gian ra: "Có thể tìm được loại có màu sắc tương tự ở đây không?"

Kiều Nghệ liếc mắt qua, tinh hạch đủ mọi màu sắc nhưng không có màu hồng, thế là lắc đầu.

"Grừ grừ." Không có.

Thẩm Chi Hủ hiểu rõ, anh cất tinh hạch vào lại không gian, bàn tay to lớn sờ đầu của hổ trắng nhỏ, mi tâm hơi nhíu lại.

"Grừ grừ?" Người đẹp ốm yếu, anh đang nghĩ gì vậy?

"Ngao Ngao đói bụng không?" Thẩm Chi Hủ lấy lại tinh thần, không muốn nghĩ ngợi chuyện này nữa nên đổi đề tài.

Kiều Nghệ lắc đầu.

"Grừ grừ!" Không đói bụng! Không đói bụng!

Đã muộn như vậy rồi, sao cô không biết ngại mà làm phiền Người đẹp ốm yếu được chứ? Cho dù đói bụng cũng phải nhẫn nhịn!

Loading...