Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 196
Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:00:34
Lượt xem: 198
Lần đầu tiên Kiều nghệ sinh ra sát ý mãnh liệt đối với con người, cô cũng ghi nhớ cái tên “Hà Nguyệt Liên” mà Dương Nhu Trinh đã nói vào tận đáy lòng.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy như vậy, thì dùng cặm cọ cọ vào đầu của hổ trắng nhỏ.
“Ngao Ngao đừng quá đau lòng, đây là lựa chọn của bản thân Dương Nhu Trinh.”
Kiều Nghệ dùng móng vuốt dụi dụi mắt rồi gào lên một tiếng.
“Grừ grừ” Người bệnh ốm yếu, tôi biết rồi.
“Grừ grừ” Chúng ta thiêu chị ấy đi, đây là tâm nguyện cuối cùng của chị ấy.
Thẩm Chi Hủ thấy tâm trạng của hổ trắng nhỏ đã bình bình trở lại, lấy xăng ở bên trong không gian tưới lên người Dương Nhu Trinh, rồi dùng bật lửa đốt.
Khi chạm vào ngọn lửa lập tức bùng lên dữ dội.
Về phần cái đuôi cá màu trà kia cũng bị Kiều Nghệ đá đến một chỗ rất xa, không muốn thứ ô uế này làm ảnh hưởng tới tâm nguyện cuối cùng của Dương Nhu Trinh.
Sau khi làm xong hết tất cả những việc này, Kiều Nghệ mới đi tìm tinh hạch của Dương Nhu Trinh. Khi cô tìm được tinh hạch của Dương Nhu Trinh thì mới phát hiện đây là tinh hạch màu hồng nhạt hiếm có, cô vô cùng kinh ngạc vô thức dùng móng vuốt kích thích vài cái. Cô vừa mới định gọi Người đẹp ốm yếu, thì tinh hạch này dường như có ý thức của riêng mình, nguồn năng lượng của nó tự động chảy vào trong cơ thể cô.
Kiều Nghệ sợ hãi, muốn ném tinh hạch màu hồng nhạt này ra, nhưng năng lượng của tinh hạch này lại nhanh chóng chui vào bên trong cơ thể.
Cô xong đời rồi.
Kiều Nghệ biết tinh hạch không cùng thuộc tính thì không thể hấp thụ được, bây giờ tinh hạch của Dương Tinh Nhu lại bị cô hấp thụ một cách khó hiểu như vậy, giờ phút này trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ.
“Ngao Ngao em đang làm gì vậy?”
Thẩm Chi Hủ nhìn t.h.i t.h.ể của Dương Nhu Trinh bị đốt thành than đen, xoay người lại thì phát hiện hổ trắng nhỏ đang ở trong góc không biết làm gì đó.
Kiều Nghệ nghe thấy giọng nói của Người đẹp ốm yếu thì nhăn nhó xù lông lên nhìn anh.
“Grừ grừ” Người đẹp, Người đẹp ốm yếu, hình như, hình như tôi gặp rắc rối rồi…
Đây là lần đầu tiên Thẩm Chi Hủ nhìn thấy hổ trắng nhỏ nhăn mặt như vậy, anh vừa chuẩn bị hỏi cô có chuyện gì vậy thì cặp mắt sắc bén đã phát hiện ra một nắm tro tàn ở bên cạnh móng vuốt của hổ trắng nhỏ.
Đó là tro tàn khi tinh hạch được hấp thụ!
Dù thế nào Thẩm Chi Hủ cũng không thể nhìn lầm được!
“Ngao Ngao, em hấp thụ tinh hạch của Dương Nhu Trinh à?” Đây là lần đầu tiên Thẩm Chi Hủ lộ ra vẻ mặt hốt hoảng trước mặt hổ trắng nhỏ, anh vội vàng lao tới, ôm lấy hổ trắng nhỏ, quan sát cô từ trên xuống dưới: “Không phải tôi đã nói tinh hạch không cùng thuộc tính thì không thể hấp thụ được ư? Tại sao Ngao Ngao lại hấp thụ tinh hạch của Dương Nhu Trinh? Tại sao em lại không nghe lời như vậy?”
Thẩm Chi Hủ vừa nói xong, lửa giận bùng lên, lần đầu tiên anh dùng lực đánh mạnh vào m.ô.n.g hổ trắng trắng nhỏ.
Hổ trắng nhỏ bị anh đánh vào m.ô.n.g thì vô cùng ấm ức.
“Grừ grừ” Tôi cũng không cố ý mà.
“Grừ grừ” Không phải tôi muốn hấp thụ nó đâu, nó tự chui vào trong người tôi chứ bộ! Bình thường khi tôi kích thích cách tinh hạch không cùng thuộc tính cũng không gặp phải tình huống này, ai biết được hôm nay lại...
Kiều Nghệ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, thậm chí còn có một số suy nghĩ khiến cô sợ hãi.
“Ngao Ngao bây giờ em cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?” Thẩm Chi Hủ đè nén sự tức giận trong lòng, lo lắng dò hỏi.
Hổ mẹ cũng tiến lại gần, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-196.html.]
Kiều Nghệ cẩn thận cảm nhận dị năng ở bên trong cơ thể mình, phát hiện sau cô hấp thụ tinh hạch cũng giống như không hấp thụ, không có thay đổi gì cả.
“Grừ grừ” không có.
Mặc dù Kiều Nghệ vẫn cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng vẫn cọ cọ vào tay của Người đẹp ốm yếu.
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, tôi thật sự không sao mà.
Thẩm Chi Hủ thì lại không hề thả lỏng, cũng không muốn ở lại viện nghiên cứu này thêm nữa, nơi này khiến anh chán ghét vô cùng, đợi thêm một lát nữa lệ khí ở trong người anh sẽ tăng thêm mấy phần.
“Chúng ta đi về trước đi.”
Thẩm Chi Hủ nói xong không cho hổ trắng nhỏ có cơ hội từ chối, anh ôm cô lên vững vàng rời khỏi phòng.
Hổ mẹ nhanh chóng đi theo sau lưng anh.
Thẩm Chi Hủ vừa mới đi tới cửa thang máy, thì nhìn thấy Cố Hựu Kỳ cũng đang đi tới tầng bốn.
“Cuối cùng thì cũng tìm thấy anh rồi!” Cố Hựu Kỳ vui mừng: “Chúng tôi đã cứu được Chương Tử và con husky biến dị, hiện tại tầng ngầm số ba đã hoàn toàn rối loạn, có thang máy chống đỡ nên những quái vật đó đang dừng ở tầng ba. Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Anh thông báo cho Lương Hoài Tiền đi, để anh ta công khai những gì mà khu nghiên cứu này đã làm.”
Cố Hựu Kỳ cũng đang có ý đó, nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Chi Hủ không tốt lắm, hổ trắng nhỏ ở trong n.g.ự.c anh cũng ỉu xìu, anh ta không nhịn được hỏi: “Hổ trắng nhỏ bị sao vậy?”
“Không sao đâu, tôi đi về trước đây, chuyện ở đây anh xem mà giải quyết.”
Thẩm Chi Hủ nói xong thì đi vào thang máy.
Cố Hựu Kỳ cảm thấy khó hiểu, Ngũ Côn ở phía sau nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Chi hủ thì có hơi sợ hãi, sau khi anh rời đi thì mới nói: “Đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Chúng ta cứ làm theo những gì mà Thẩm Chi Hủ nói đi!” Cố Hựu Kỳ l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc, tiếp tục nói: “Ngoài ra mọi người cũng nên coi chừng những nhân viên nghiên cứu bình thường, đừng để cho bọn họ chết!”
Anh ta còn phải moi ra bí mật của khu nghiên cứu này từ miệng của những người đó!
Cố Hựu Kỳ nghĩ tới cảnh anh ta nhìn thấy Nhan Dục Chương gầy như que củi, ngẩn ngơ ở trong phòng giam, chỉ cảm thấy không thể kìm nén cơn tức giận của bản thân được nữa, đúng lúc những nhân viên nghiên cứu đáng c.h.ế.t này có thể giúp họ hả giận!
"Ư ư."
Trong căn phòng yên tĩnh, một tiếng rên khẽ có vẻ vô cùng đột ngột.
Kiều Nghệ lo sợ bất an cọ vào cổ của hổ mẹ, muốn bảo mẹ cùng đi tới chỗ Người đẹp ốm yếu.
Hổ mẹ đồng cảm nhìn thoáng qua nhóc con, lần này nói thế nào cũng không theo nhóc con được. Dù sao lúc này thú hai chân kia khí thế quá hung dữ, không thua kém nó tí nào, nó không muốn chuốc họa vào thân đâu.
Nghĩ như vậy, hổ mẹ còn vô cùng "yêu thương" dùng đầu to đẩy đẩy cái m.ô.n.g của nhóc con về phía thú hai chân.
Kiều Nghệ: "..."
Mẹ à, mẹ thật là bà mẹ vĩ đại của con đó!
Kiều Nghệ bất lực, lén liếc mắt nhìn Người đẹp ốm yếu trông có vẻ đang bận rộn trong bếp, nhưng thực tế sắc mặt u ám không biết đang làm cái gì, trái tim nhỏ không tự chủ mà run lên.
Người đẹp ốm yếu tức giận thật hung dữ và đáng sợ quá đi...
Trời ơi, cô cũng không cố ý hấp thu tinh hạch của Dương Nhu Trinh mà. Ai mà biết tinh hạch đó không thể chạm vào chứ, mới dùng móng vuốt gảy mấy cái mà nó đã nhắm vào mình, liều mạng chui vào trong cơ thể mình chứ?