Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:19:02
Lượt xem: 251

Con non nhịn đói quá lâu rồi nên ngay cả thức ăn tươi sống trông như thế nào mà cũng không biết. Không được rồi, nó phải nhanh chóng săn lùng thức ăn tươi sống cho con non ăn mới được!

Kiều Nghệ bị quắp lên thì sửng sốt hồi lâu, sau khi phản ứng lại, cô dùng sức giãy giụa, còn không quên gầm gừ.

"Grừ grừ..." Mẹ ơi, thả con xuống!

"Grừ grừ grừ... " Con còn chưa kiểm chứng xem trong đầu zombie có tinh hạch hay không nữa đó!

"Grừ grừ grừ..." Mau thả con xuống!

Trong khoảng thời gian này Kiều Nghệ được ăn no uống đủ nên sức lực đã lớn hơn trước rất nhiều, cơ thể của cô cũng càng mập mạp chắc nịch thế cho nên lúc này hổ mẹ không ngoạm nổi hổ con nữa, một tiếng “bịch” vang lên, Kiều Nghệ ngã xuống đất.

Kiều Nghệ không cảm thấy đau đớn chút nào mà loạng choạng đứng lên, khoa tay múa chân về phía zombie lần nữa.

Hổ mẹ bất đắc dĩ, đành phải dùng dị năng hệ băng đóng băng zombie lại, mắt hổ vẫn còn nhìn Kiều Nghệ, trong ánh mắt bất đắc dĩ dường như đang hỏi cô đã vừa lòng chưa hả?

Vừa chứ, vừa chứ, quá vừa luôn là đằng khác.

Kiều Nghệ liên tục gật đầu, ánh mắt nhòm ngó xung quanh chợt phát hiện ra cách đó không xa có một tảng đá nhỏ hơn đầu cô một chút, cô bèn cất bước chân ngắn chạy tới, cố sức đẩy tảng đá về phía hổ mẹ.

Hổ mẹ không hiểu hổ con đang làm cái gì, cố gắng nhẫn nhịn mùi hôi thối mà lặng lẽ nhìn chăm chú.

Kiều Nghệ thử dùng móng vuốt bê tảng đá lên, phát hiện ra nếu dùng móng vuốt nâng lên tuy có hơi khó khăn nhưng cũng không phải là không thể, vì thế cô hít sâu một hơi rồi dùng móng vuốt bê tảng đá lên, dùng hết sức bình sinh đập vào đầu zombie.

Răng rắc...

Lớp băng vỡ vụn một nửa nhưng không đạt được kết quả mà Kiều Nghệ mong muốn, cô lại bê tảng đá lên đập xuống.

Theo tiếng vỡ vụn giòn tan vang lên, đầu zombie bị đóng băng nứt ra, bên trong lộ ra thứ ô uế đỏ đỏ trắng trắng, ghê tởm đến mức Kiều Nghệ suýt thì nôn hết cả mật xanh mật vàng.

Nhưng để kiểm chứng xem zombie có tinh hạch hay không, Kiều Nghệ lại nhịn xuống, nín thở, tỉ mỉ đánh giá một hồi. Bỗng nhiên, tầm mắt của cô dường như bị thứ gì đó lóe lên thu hút, hai mắt cô theo bản năng nheo lại, sau khi mở mắt ra, cô lại vội vàng nhìn về phía chỗ nào đó vừa mới lóe lên ánh sáng, quả nhiên, một viên tinh thể hình thù kỳ lạ đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời rọi vào mắt cô.

Con ngươi tròn vo của Kiều Nghệ đột nhiên co chặt lại.

Đó là tinh hạch!

Thật sự là tinh hạch!

Kiều Nghệ bất chấp mọi ghê tởm, miếng đệm thịt bật ra móng tay sắc bén moi tinh hạch từ trong đầu zombie ra, suốt toàn bộ quá trình, cô vô cùng cẩn thận, sợ thứ ô uế trong đầu zombie dính vào lông của mình.

Không bao lâu sau, tinh hạch đã bị Kiều Nghệ moi ra.

Hổ mẹ cũng nhìn thấy tinh hạch, ngạc nhiên mà ngó lơ mùi hôi thối trên người zombie, cái đầu to kề sát Kiều Nghệ, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào viên tinh hạch trên mặt đất.

Kiều Nghệ dùng móng tay quệt lên tảng băng mấy lần, đến khi cảm thấy sạch sẽ mới hài lòng thu về.

"Grừ..." Mẹ ơi! Đây là tinh hạch, là thứ tốt đó nha!

Kiều Nghệ vừa gầm gừ vừa nghĩ ngợi, cách mà nhân vật chính trong tiểu thuyết tận thế cô từng xem sử dụng tinh hạch nếu không phải ăn thì là nắm trong tay rồi hấp thu, cách trước cô tạm thời không cho vào miệng được, còn cách sau...

Cô nâng móng vuốt lên nhìn thử qua lại, thấy vuốt đệm thịt của mình mềm mại xù lông giống như đóa hoa anh đào đang nở rộ, đáng yêu vô cùng.

Kiều Nghệ im lặng vài giây cuối cùng hạ quyết tâm, quyết định vẫn nên thử một lần!

Kết quả là vuốt đệm thịt trắng mập của cô đặt lên viên tinh hạch còn chưa được rửa sạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-19.html.]

Nhưng cô phải hấp thu nó như thế nào đây?

Kiều Nghệ hồi tưởng lại tình huống lần đầu kích hoạt dị năng, trong lòng vẫn luôn đọc thầm hai chữ “hấp thu hấp thu”.

Không bao lâu sau, Kiều Nghệ cảm giác được có một dòng nước ấm áp tràn vào từ chỗ vuốt đệm thịt.

Cái loại cảm giác này rất thoải mái giống như có một nguồn nước suối ấm áp cọ rửa toàn thân, quét sạch mỏi mệt bệnh tật nặng nề trên người.

Quá là thoải mái!

Kiều Nghệ ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Không bao lâu sau, Kiều Nghệ cảm giác trên vuốt đệm thịt của mình trống rỗng, chân cô đang đặt trên mặt đất bèn vội vàng nâng móng vuốt lên nhìn, phát hiện tinh hạch dưới miếng đệm thịt đã sớm hóa thành tro tàn.

Dòng nước ấm chảy vào trong cơ thể cũng biến mất khi tinh hạch hóa thành tro, Kiều Nghệ vội vàng nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận môt phen, có thể cảm giác được dị năng trong cơ thể mình đã tăng lên, tuy rằng rất ít nhưng cũng là một phát hiện khiến cô ngạc nhiên vui mừng!

Quả nhiên tiểu thuyết tận thế đã không lừa cô, tinh hạch quả thật là thứ tốt để thăng cấp dị năng!

Hổ mẹ kề sát lại gần cô vài phần, xòe móng ra gẩy đống tro tàn của tinh hạch trên mặt đất lên rồi lại mù mờ nhìn hổ con, dường như là đang hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

"Grừ grừ..." Mẹ ơi, tinh hạch là bị con hấp thu rồi! Mẹ chờ một chút nhé, lát nữa chúng ta lại đi tìm zombie, moi tinh hạch ra cho mẹ thử một lần!

Kiều Nghệ vui sướng đến nỗi cái đuôi lay động không thôi, thậm chí không đợi hổ mẹ phản ứng, cô đã cắn lấy đuôi của hổ mẹ ra sức kéo, thúc giục nó nhanh chóng rời đi.

Đi dạo một chút đi mẹ, chúng ta đi tìm tinh hạch thôi!

Zombie đã thay đổi rất nhiều.

Trên đường Kiều Nghệ che chở cho hổ mẹ đi ra khỏi khu biệt thự rõ ràng cảm giác được zombie đã biến đổi một cách chóng mặt, tốc độ cũng nhanh hơn, rõ ràng trước khi trời đổ mưa to, xung quanh khu biệt thự chẳng có một con zombie nào dám bén mảng tới, có thì tốc độ của chúng cũng không nhanh đến như vậy.

Chẳng lẽ cơn mưa ba ngày ba đêm kia đã giúp đám zombie tiến hóa rồi sao?

Kiều Nghệ yên lặng suy đoán, dẫn hổ mẹ đi giải quyết hết đám zombie trên đường quanh khu biệt thự.

Cô và hổ mẹ phối hợp với nhau, động tác nhanh gọn, mãnh liệt như hổ, nhanh chóng thu hoạch được ba viên tinh hạch không màu. Cũng phải đến khi bọn họ ra tay mới biết được thì ra không phải tất cả zombie đều có tinh hạch, trong năm con zombie có lẽ xác suất chỉ tầm hai con là có.

Ba viên tinh hạch không màu được Kiều Nghệ chia làm hai phần, cô cầm lấy một viên, hổ mẹ cầm hai viên, cô nghiêm túc làm mẫu một hồi rồi liên tục gầm gừ khoa tay múa chân với hổ mẹ.

"Grừ grừ..." Mẹ ơi, nhìn kỹ con nhé! Mẹ phải hấp thu tinh hạch như thế này này! Nhất định phải nghĩ thầm trong lòng “tôi muốn hấp thu tôi muốn hấp thu” như vậy đó, mẹ biết chưa?

Dưới ánh mắt chăm chú của hổ mẹ, Kiều Nghệ hấp thu năng lượng trong tinh hạch, dòng nước ấm áp tràn vào trong cơ thể khiến cô thoải mái đến mức tự than thở trong lòng.

Hổ mẹ như hiểu như không dùng móng vuốt gẩy viên tinh hạch trên mặt đất, mặc dù nơi đáy mắt vẫn chứa vài phần ghét bỏ nhưng nó vẫn học theo nhóc con nhà mình ấn vuốt đệm thịt lên.

Vài giây trôi qua nhưng vẫn không có gì xảy ra.

Hổ mẹ khó hiểu nghiêng đầu, cũng không biết nghĩ tới cái gì mà đúng lúc đó, viên tinh hạch dưới miếng đệm thịt lại mạnh mẽ tuôn ra dòng nhiệt ấm tiến vào trong cơ thể nó, hổ mẹ kinh hãi đến mức cái đuôi dựng lên thẳng tắp.

Không quá mấy giây sau, nó lại thả lỏng, mắt hổ thoải mái hơi nheo lại.

Hổ mẹ nếm được ngon ngọt, không cần Kiều Nghệ nhắc nhở nữa mà tự chủ động hấp thu viên tinh hạch thứ hai.

Đến khi nó hấp thu xong, cả người hổ mẹ run rẩy, tinh thần phấn chấn.

Kiều Nghệ thấy vậy cũng vui mừng không thôi, vây quanh hổ mẹ vài vòng, đang định biến thành cái máy nịnh hót thì cái bụng nhỏ xíu lại hát vang bài ca “vườn không nhà trống”, cái đuôi đang cong lên của cô nhất thời khựng lại giữa không trung.

Loading...