Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 188
Cập nhật lúc: 2024-08-11 19:01:41
Lượt xem: 159
Người đẹp ốm yếu ơi, làm sao bây giờ?
Cô nhìn về phía anh xin giúp đỡ.
Thẩm Chi Hủ lắc lắc đầu, ra hiệu bảo cô đừng sốt ruột. Anh cảm thấy tầng một và tầng hai dưới đất không quan trọng như vậy, trọng điểm chính là hai tầng cuối cùng kia.
“Ngao Ngao, em còn có thể nghe thấy âm thanh kia không?”
Có!
Kiều Nghệ gật đầu, lại nghiêm túc lắng nghe một lúc, biết nó cũng không phải truyền ra từ tầng một dưới lòng đất, ít ra còn phải xuống thêm chút nữa.
Không cần hổ trắng nhỏ trả lời, anh lập tức hiểu ý cô, bèn giơ tay lên xoa xoa đầu Kiều Nghệ, bảo cô đừng lo lắng.
Ninh Hương vào văn phòng xong thì không ra ngoài nữa, không còn cách nào, đám người Thẩm Chi Hủ chỉ đành đi dạo quanh tầng này. Trong thời gian đó, anh lặng lẽ ghi nhớ phân bố của tầng một dưới đất thật kỹ, định sau khi trở về sẽ vẽ lại rồi giao cho Cố Hựu Kỳ.
Bọn họ dạo quanh tầng này xong, lại quay trở về cửa thang máy.
Lần này không chờ bao lâu, một nhân viên nghiên cứu có quầng thâm mắt đen thui mệt mỏi tiến tới quẹt thẻ sử dụng thang máy. Bọn họ nhanh chóng nhân cơ hội đi theo sau lưng người này, rời khỏi khu vực nghiên cứu.
Lúc đám người đi ra, tiếng hát đã biến mất.
Mặt hổ lông xù của Kiều Nghệ khó che giấu được vẻ mất mát.
Cô đã nói hôm nay phải tìm được người ca hát đó rồi, nhưng ai lại ngờ được vật cản lại tầng tầng lớp lớp chứ? Bọn họ mất nhiều công sức như vậy chỉ dạo quanh tầng một dưới đất một vòng, thậm chí còn có mấy phòng thí nghiệm đóng chặt cũng không thể vào được!
“Ngao Ngao đừng nản chí, chúng ta vẫn còn cơ hội mà.”
Thẩm Chi Hủ nhìn thấu vẻ thất vọng của hổ trắng nhỏ, dịu dàng an ủi cô.
“Grừ grừ...” Tôi biết, nhưng mà... Mấy người Tiểu Hắc và Nhan Dục Chương chờ nổi không đây?
Thẩm Chi Hủ không biết hổ trắng nhỏ đang lo âu về điều gì, mà anh thật sự không hề quan tâm Tiểu Hắc và Nhan Dục Chương cho lắm. Bởi anh biết dị năng giả hoặc là động vật biến dị bị sở nghiên cứu bắt đi cũng sẽ không bị bọn chúng giải quyết nhanh chóng, mà là phải bị chúng nghiên cứu thấu đáo, sau khi có số liệu đầy đủ mới có thể ra tay.
Thẩm Chi Hủ là người từng trải, vì thế mới biết rõ cách làm của sở nghiên cứu như lòng bàn tay.
“Chúng ta đi về trước thôi, dị năng của Ngao Ngao cũng tiêu hao gần hết rồi đúng không?”
Sau khi dị năng của hổ trắng nhỏ tăng lên cấp 5, cô có thể chống đỡ tấm chắn hai tiếng rưỡi. Chuyến đi này của bọn họ tiêu tốn gần hai tiếng, dị năng của cô chắc chắn đã hao hụt rất nhiều.
Vừa nghe Người đẹp ốm yếu nói như vậy, Kiều Nghệ thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, cộng thêm thức đêm khiến cơn buồn ngủ ập tới, cô há miệng ngáp một cái.
“Đi nào, chúng ta trở về nghỉ ngơi.”
Kiều Nghệ gật đầu đồng ý.
Vừa về đến nhà, cô nằm trên đệm một giây đã chìm vào giấc ngủ.
Hổ mẹ đau lòng nhìn nhóc con, không dám quấy rầy đến cô, liền dè dặt tiến tới nằm sát bên cạnh nhóc con.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, đáy mắt thoáng hiện lên một tia đau lòng. Anh không ngủ tiếp, mà là vẽ lại phân bố của tầng một dưới đất trong khu nghiên cứu dưới ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp.
...
“Đại ca, gần đây ở lân cận căn cứ có nhiều zombie hơn, bên căn cứ đã tổ chức tiểu đội dị năng đi dọn dẹp rồi.”
Bên trong phòng sách, Ngũ Côn đang báo cáo tình hình những ngày qua của căn cứ Hoài Long cho Cố Hựu Kỳ.
“Nhiều zombie hơn sao? Nguyên nhân là gì?”
Ngũ Côn lắc lắc đầu: “Không biết.”
Cậu ta khựng lại một lúc rồi tiếp lời: “Hơn nữa không chỉ có zombie, động vật biến dị ở trên ngọn núi phụ cận cũng hoạt động mạnh hơn. Bọn chúng vốn đang sống ở trong núi rất tốt, bây giờ tất cả đều đã chạy ra ngoài, còn đánh úp mấy tiểu đội dị năng đi ngang qua.”
Chân mày của Cố Hựu Kỳ nhíu lại càng chặt hơn, chẳng hiểu sao trong lòng dâng lên một tia dự cảm chẳng lành.
Anh ta cưỡng chế đè ép xuống, hỏi: “Khu nghiên cứu bên kia có tình hình gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-188.html.]
Cậu ta thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Cố Hựu Kỳ im lặng hồi lâu, sau đó đột nhiên đập mạnh xuống bàn sách.
Ngũ Côn thấy vậy cũng không ngăn cản, để mặc cho đội trưởng nhà mình trút nỗi lòng.
“Cốc cốc...”
“Vào đi.” Anh ta thu hồi tâm trạng bực bội, trầm giọng lên tiếng.
Người ngoài cửa nghe thấy giọng nói của anh ta xong mới đẩy cửa ra.
“Đại ca, Thẩm Chi Hủ tìm anh.”
Thẩm Chi Hủ? Anh ta chủ động tới tìm mình ư?
Cố Hựu Kỳ kinh ngạc trong phút chốc, vội vàng nói: “Mau dẫn người vào đây!”
“Vâng ạ!” Người bên ngoài đóng cửa lại, chạy bịch bịch xuống lầu mời Thẩm Chi Hủ đến cửa ghé thăm đi lên.
Bên trong phòng sách, Ngũ Côn nghi hoặc nhìn về phía Cố Hựu Kỳ mặt mày mừng rỡ.
“Đại ca?”
Anh ta nghe thấy âm thanh của Ngũ Côn, lúng túng khẽ ho khan: “Thế nào?”
“Sao Thẩm Chi Hủ lại bỗng nhiên đến đây rồi?”
“Nói không chừng anh ta biết chút gì đó.”
Cậu ta càng không hiểu, không hiểu vì sao đại ca lại tin tưởng người kia như thế.
Chuyện mà ngay cả bọn họ cũng không làm được, chỉ dựa vào một mình Thẩm Chi Hủ, anh ta làm được ư?
Ngay khi cậu ta đang mờ mịt khó hiểu, Thẩm Chi Hủ đã tiến vào phòng sách.
“Anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Cố Hựu Kỳ thấy anh bước vào thì mở miệng hỏi.
Thẩm Chi Hủ gật đầu, đặt bản đồ đã vẽ xong vào rạng sáng lên bàn sách của anh ta.
“Đây là bản đồ phân bố tầng một dưới đất của khu nghiên cứu.”
“Cái gì?” Cố Hựu Kỳ kêu lên, mặc kệ thật hay giả, vội vàng cầm bản đồ lên xem: “Anh vào trong rồi à?”
Thẩm Chi Hủ không phủ nhận, chậm rãi kể lại tình hình ở tầng một dưới lòng đất và hạn chế của cửa thang máy.
Cố Hựu Kỳ càng nghe, vẻ ngạc nhiên lẫn mừng rỡ trên mặt càng biến mất sạch sẽ. Sắc mặt anh ta trở nên vô cùng khó coi, siết chặt nắm đ.ấ.m khi nghĩ đến Nhan Dục Chương vẫn chưa biết sẽ trải qua những chuyện gì.
“Người của khu nghiên cứu này chắc chắn đang tiến hành thủ đoạn xấu xa! Nếu không phải là như thế, tại sao bên trong lại có tầng tầng lớp lớp hạn chế chứ?” Nói xong, anh ta nhìn anh với ánh mắt mong đợi: “Thẩm Chi Hủ, anh còn có thể lẻn vào trong không?”
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, anh quả thực vẫn muốn lẻn vào trong đó một lần nữa.
“Có thể dẫn tôi theo không?” Cố Hựu Kỳ vội vàng hỏi.
Anh từ chối anh ta: “Nhiều người sẽ không tiện hành động.”
“Được rồi.” Cố Hựu Kỳ thất vọng rũ bả vai xuống, nhưng nhớ đến tình huống mà Ngũ Côn vừa mới báo cáo, anh ta xốc lại tinh thần nói với đối phương.
Thẩm Chi Hủ nghe xong, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại dấy lên gợn sóng.
Động vật biến dị bạo động...? Điều này có quan hệ đến âm thanh hai mẹ con hổ trắng nhỏ nghe thấy hay không?
“Những ngày tiếp theo, mọi người nên cẩn thận nhiều hơn.”
“Gì cơ?”
“Căn cứ Hoài Long có khả năng sẽ gặp phải làn sóng zombie.” Thẩm Chi Hủ dừng một lát: “Cũng có thể là làn sóng động vật biến dị.”