Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 184
Cập nhật lúc: 2024-08-11 19:00:42
Lượt xem: 189
Sau này bởi vì nhiệm vụ ở thành phố Phong Tháp, ông ta đã đánh mất quân đội trung thành với mình, bị một vị chỉ huy trưởng khác đá xuống đài. Bây giờ Lương Hoài Tiền vẫn là một trong số lãnh đạo cấp cao của căn cứ, có điều quyền lực không lớn bằng trước đây.
Người đàn ông trẻ tuổi còn lại kia chính là cấp dưới của ông ta, tên là Ngụy Võ.
Kiều Nghệ ở bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, từ trong mỗi lời nói và hành động của bọn họ biết được Lương Hoài Tiền cho rằng nhiệm vụ ở thành phố Phong Tháp lần này chính là âm mưu của chỉ huy trưởng hiện tại của căn cứ là Lưu Gia Hâm. Gã ta bắt tay với người trong khu nghiên cứu tiêu diệt quân đội của ông ta, mục đích chính là để độc chiếm quyền lực. Vì thế, trong thời gian qua, ông ta luôn âm thầm tìm kiếm sai lầm của Lưu Gia Hâm, muốn trả thù cho quân đội của mình.
Cố Hựu Kỳ biết được chuyện này xong lập tức nhanh chóng liên lạc với Lương Hoài Tiền, mục đích của bọn họ gần như không chênh lệch nhau cho nên sau khi cuộc đàm phán bí mật, cả hai đã quyết định hợp tác.
Thẩm Chi Hủ vẫn không bày tỏ quan điểm của mình, Lương Hoài Tiền cũng dành ra một chút chú ý đến anh. Thực ra ông ta cũng biết đến nhân vật như Thẩm Chi Hủ, vốn cũng định chiêu mộ làm cấp dưới, thế nhưng tính cách của anh có thể nói là dùng từ làm theo ý mình để hình dung. Ông ta không đủ tự tin mình có thể kiểm soát được Thẩm Chi Hủ, cho nên chuyện mua chuộc này nhanh chóng bị bỏ qua, không ngờ rằng lại có thể tận mắt nhìn thấy anh ở chỗ của Cố Hựu Kỳ.
Xem ra Cố Hựu Kỳ vẫn có một vài năng lực, có thể mời nổi Thẩm Chi Hủ.
Lương Hoài Tiền âm thầm đánh giá cao anh ta thêm mấy phần.
“Phải rồi, đêm qua Ngụy Võ đã bí mật thôi miên một thành viên của khu nghiên cứu, biết được một vài chuyện bên trong từ chỗ đối phương.”
Lời nói của ông ta khiến ánh mắt Cố Hựu Kỳ sáng lên, tầm nhìn của mọi người đều đổ dồn vào trên người Ngụy Võ, ngay cả Thẩm Chi Hủ cũng không ngoại lệ.
Dị năng thôi miên à? Vậy mà lại là một dị năng hiếm có.
Thẩm Chi Hủ xoa xoa xương cổ tay một lúc, muốn nghe xem Ngụy Võ biết được những gì rồi.
Kiều Nghệ cũng hết sức tò mò về dị năng của Ngụy Võ, bèn nhìn chằm chằm vào anh ta.
Trước ánh nhìn soi mói của mọi người, Ngụy Võ trầm giọng trả lời: “Nhân viên nghiên cứu mà tôi thôi miên được là người bình thường. Chức vị của hắn trong khu nghiên cứu không cao, có thể nói là nhân viên vòng ngoài ở đó, bình thường không có quyền tiếp cận những thứ nòng cốt trong khu nghiên cứu, càng không có cách nào đến gần Hà Nguyệt Liên. Tuy nhiên, từ trong miệng hắn, tôi biết sở nghiên cứu không chỉ có ba tầng lầu đơn giản như vẻ bề ngoài, bọn họ còn có ít nhất ba tầng khu vực nghiên cứu dưới lòng đất, mà những nơi đó mới là khu vực cốt lõi thật sự của khu nghiên cứu!”
Lương Hoài Tiền đã nghe Ngụy Võ báo cáo từ trước, nhưng bây giờ nghe lại lần thứ hai, ông ta vẫn không nhịn được phẫn nộ.
Ông ta đã từng làm một trong những chỉ huy trưởng của căn cứ, lại không hề biết khu nghiên cứu còn có phòng thí nghiệm dưới đất! Có thể tưởng tượng được chỗ đó còn có rất nhiều chuyện xấu xa giấu giếm mình!
Đặc biệt là bọn chúng còn liên quan đến việc hạ bệ bản thân!
Lương Hoài Tiền càng nghĩ, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Cố Hựu Kỳ vốn còn muốn hỏi xem Lương Hoài Tiền có biết về việc này hay không. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khó coi của ông ta, được rồi, trong lòng anh ta hiểu rõ rồi, khỏi phải tốn công hỏi làm gì nữa.
“Trừ điều này ra còn có những thông tin khác hay không?” Cố Hựu Kỳ hỏi Ngụy Võ.
Ngụy Võ nhìn về phía Lương Hoài Tiền, thấy ông ta gật đầu đồng ý, lúc này mới lấy một tấm bản đồ vẽ tay từ trong túi ra. Đó là bản đồ do nhân viên bị anh ta thôi miên kia vẽ ra, là đường đi của tầng một trong khu nghiên cứu và cách để xuống dưới lòng đất.
Cố Hựu Kỳ xem xong liền đưa bản đồ cho Thẩm Chi Hủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-184.html.]
Thẩm Chi Hủ chỉ nhìn lướt qua đã ghi nhớ bản đồ trong đầu, sau đó nhanh chóng trả lại bản đồ cho Ngụy Võ.
“Tiểu Cố, khu nghiên cứu được canh gác nghiêm ngặt, chúng tôi cũng không thể sắp xếp người của mình vào bên trong được, phải làm thế nào mới có thể lẻn vào trong đó đây?” Lương Hoài Tiền phiền não nhíu mày lại.
Cố Hựu Kỳ cũng cảm thấy khó khăn, nếu như anh ta có ý tưởng, cũng sẽ không tìm đến ông ta để hợp tác.
Không còn cách nào, anh ta không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, xem xem vị này có cách nào hay không.
“Mọi người không có dị năng giả tàng hình à?” Thẩm Chi Hủ chậm rãi mở miệng.
“Dị năng giả tàng hình ư?” Cố Hựu Kỳ và Lương Hoài Tiền đồng thanh mở miệng.
Thẩm Chi Hủ im lặng, thấy cả hai ngạc nhiên như vậy cũng biết bọn họ chưa từng gặp được dị năng giả tàng hình nào.
“Thật sự có dị năng giả hệ này sao?” Cố Hựu Kỳ lẩm bẩm hỏi.
“Chủng loại dị năng có nhiều kiểu nhiều loại, dị năng thôi miên cũng có, có dị năng tàng hình cũng chẳng có gì lạ.” Thẩm Chi Hủ dừng một chút, khóe mắt liếc nhìn hổ trắng nhỏ vẫn luôn rất yên tĩnh từ sau khi vào biệt thự. Anh không biết dị năng cụ thể của em ấy là gì, nhưng chắc chắn có khả năng tàng hình này. Tuy nhiên anh sẽ không để hổ trắng nhỏ sử dụng dị năng này đi thăm dò chuyện trong khu nghiên cứu.
“Cậu nói cũng phải.” Lương Hoài Tiền gật đầu tán thành: “Nếu như có dị năng giả tàng hình, vậy chúng ta có thể dễ dàng lẻn vào khu nghiên cứu, thật đáng tiếc mà...”
Kiều Nghệ nghe ra được sự nuối tiếc trong giọng nói của ông ta, không nhịn được ngước mắt lên nhìn Người đẹp ốm yếu. Đúng lúc anh cũng đang nhìn mình, có lẽ là đoán được tâm tư của cô, cho nên Người đẹp ốm yếu khe khẽ lắc đầu.
Bởi vì bọn họ không có cách nào lẻn vào khu nghiên cứu, cuộc trò chuyện hôm nay lại không giải quyết được gì. Sau khi hai người Lương Hoài Tiền rời đi, Cố Hựu Kỳ lại nói mấy câu với Thẩm Chi Hủ, phần lớn đều là việc liên quan đến khu nghiên cứu.
Phản ứng của anh rất lạnh nhạt, sau khi nghe xong mới mang đám hổ trắng nhỏ rời đi.
Chẳng bao lâu sau, phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại hai người Cố Hựu Kỳ và Ngũ Côn.
Ngũ Côn im lặng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi: “Đại ca à, thái độ của Thẩm Chi Hủ này... Có phải quá thờ ơ rồi hay không?”
Thái độ của anh trông có vẻ không giống như muốn hợp tác với bọn họ.
Điều này khiến cậu ta hết sức bất mãn.
Cố Hựu Kỳ lại không để ý: “Con người anh ta chính là như vậy, quen rồi sẽ ổn thôi.”
Tuy rằng anh ta và Thẩm Chi Hủ không chung sống với nhau, nhưng anh ta biết nếu như đối phương không có ý định hợp tác thì cũng sẽ không đến đây một chuyến với thái độ nhân nhượng như thế.
Ngũ Côn nghe nói vậy thì nhíu mày, cũng không nói gì nữa.
...
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, anh có cần tôi đi thăm dò tình hình của khu nghiên cứu không?