Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 179
Cập nhật lúc: 2024-08-11 18:59:16
Lượt xem: 190
Không ngờ Thẩm Chi Hủ lại hiểu được, anh coi môi cười vui vẻ, không nhịn được, cúi đầu áp vào cái đầu đầy lông của hổ trắng nhỏ, xoa xoa mấy cái.
“Ngao Ngao tốt quá đi.”
Nếu như kiếp trước có thể gặp được Ngao Ngao, hẳn là anh sẽ không phải trải qua những tháng ngày đen tối không có ánh mặt trời kia đúng không?
Tâm trạng của anh lúc này giống như bị đổ gia vị, cảm xúc lẫn lộn.
Một lúc lâu sau anh mới hồi phục tinh thần lại, nghĩ thầm kiếp trước mình không gặp được Ngao Ngao cũng không sao, đời này anh có Ngao Ngao là đã đủ rồi.
Hành động bất thình lình của Người đẹp ốm yếu làm Kiều Nghệ đột nhiên sửng sốt, vô thức liếc nhìn Tạ Vân Nhã cách đó không xa. Có lẽ vì tức cảnh sinh tình nên cô ấy lại rơi nước mắt không ngừng.
Kiều Nghệ vô cùng xấu hổ, dùng móng vuốt đẩy mặt Người đẹp ốm yếu ra. Nào ngờ Người đẹp ốm yếu lại thuận theo rời đi, gương mặt còn cố ý cọ vào đệm thịt của cô.
Thế mà Người đẹp ốm yếu dám nói cô là keo con voi đấy, còn anh thì không dính cô dữ chưa?
Mặt hổ lông xù của Kiều Nghệ nóng lên.
Thẩm Chi Hủ mỉm cười, nói với hổ trắng nhỏ: “Tôi sẽ không gặp nguy hiểm đâu, Ngao Ngao không phải lo lắng nhé.”
Hơn nữa, anh cũng muốn nhìn thử xem sở nghiên cứu của căn cứ Hoài Long đã làm ra ‘chuyện tốt’ gì ở căn cứ này. Bọn họ bắt Husky đi để làm trò nghiên cứu gì đây?
Thẩm Chi Hủ nghĩ vậy, nhìn về phía Tạ Vân Nhã.
Tạ Vân Nhã vội vàng lau khô nước mắt, mắt lộ vẻ mong đợi.
“Tôi có thể giúp cô, trong khoảng thời gian này cô hãy bí mật điều tra một chút chuyện của khu vực nghiên cứu."
Tạ Vân Nhã sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần thì bất chợt nói: “Chuyện Tiểu Hắc bị bắt có dính dáng đến khu nghiên cứu ư?”
Thẩm Chi Hủ không nói gì, coi như đồng ý.
Tạ Vân Nhã không dám tin: “Tại sao chứ? Tại sao người ở khu nghiên cứu lại muốn bắt Tiểu Hắc?”
Cô ấy không hiểu, nhưng khi ánh mắt bắt gặp vẻ mặt cười như không cười của Thẩm Chi Hủ thì trong đầu hiện lên những bộ phim Frankenstein đã từng xem, lập tức rùng mình vài cái.
“Tiểu, Tiểu Hắc sẽ không gặp nguy hiểm chứ?” Tạ Vân Nhã run rẩy hỏi.
Thẩm Chi Hủ không biết, vuốt ve lỗ tai hổ trắng nhỏ không trả lời.
Tạ Vân Nhã im lặng một lát, sau đó đứng dậy: “Cảm ơn Thẩm Chi Hủ, sau khi cứu Tiểu Hắc ra tôi sẽ báo đáp anh!”
Tạ Vân Nhã nói xong, chuẩn bị đi điều tra chuyện của khu vực nghiên cứu.
Trước khi đi, Thẩm Chi Hủ còn dặn dò cô ấy đừng đánh rắn động cỏ.
Tạ Vân Nhã không dám coi nhẹ chuyện liên quan đến Tiểu Hắc, bèn nặng nề gật đầu, tỏ ý mình biết rồi.
Sau khi Tạ Vân Nhã rời đi, Thẩm Chi Hủ mời hổ trắng nhỏ các cô ăn cơm.
Hổ mẹ không thèm để ý đến chuyện của Tạ Vân Nhã, ăn thịt ngon lành cành đào. Trái lại thì tinh thần của Kiều Nghệ rất không ổn.
“Ngao Ngao làm sao thế?”
Kiều Nghệ hoàn hồn, vô thức lắc đầu tỏ vẻ mình không sao.
Thẩm Chi Hủ không tin cô, chỉ hơi động não là biết ngay hổ trắng nhỏ đang suy nghĩ điều gì.
“Ngao Ngao đang nghĩ đến chuyện của khu nghiên cứu à?”
Sao, sao Người đẹp ốm yếu biết được hay zị?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-179.html.]
“Cảm xúc của Ngao Ngao viết hết ra mặt rồi kìa, chẳng lẽ tôi lại còn không biết em đang suy nghĩ gì?”
Không, không rõ ràng đến thế chứ?
Kiều Nghệ vô thức đưa móng vuốt lên xoa mặt mình.
Dù sao cô cũng lông xù mà, anh nhìn ra biểu cảm kiểu gì vậy ta?
Kiều Nghệ lườm Người đẹp ốm yếu một cái, cảm thấy anh lại trêu mình chứ gì.
“Được rồi, không đùa em nữa.” Thẩm Chi Hủ cho hổ trắng nhỏ ăn thêm một miếng khoai tây. Món hôm nay là khoai tây hầm thịt, khoai tây dẻo thơm, bản thân anh cũng cảm thấy ăn rất ngon.
“Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, không bao lâu nữa sẽ biết ngay là có phải khu nghiên cứu làm hay không thôi.”
Kiều Nghệ hừ một tiếng, cảm thấy Người đẹp ốm yếu cứ thần bí kiểu gì á, thật là đáng ghét quá đi! Buổi tối cô không muốn ngủ cùng với Người đẹp ốm yếu nữa đâu!
Đêm đó, Kiều Nghệ thực sự bỏ mặc Người đẹp ốm yếu, thoải mái vùi mình trong lòng hổ mẹ.
Hờ, Người đẹp ốm yếu làm gì có mùi thơm lông xù chứ?
Thân hình lông xù này của hổ mẹ quả thực là đỉnh của chóp!
Kiều Nghệ cảm thấy hài lòng úp vào phần bụng mềm mại của hổ mẹ, hít một hơi thật sâu. Cô lơ đẹp ánh mắt bi thương của Người đẹp ốm yếu, đổi một tư thế thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.
(Thẩm Chi Hủ: Lông xù… Tôi cũng muốn có lông xù Orz)
***
"Thế nào, bên phía thành phố Phong Tháp có tin tức về anh Nhan của cậu không?"
Trong thư phòng, Cố Hựu Kỳ bỏ chuyện đang làm trong tay xuống và nhìn về phía đồng đội Ngũ Côn, người có xuất thân từng là trinh sát chuyên nghiệp.
Ngũ Côn bình thường nghiêm chỉnh, lúc này trên mặt lại khó nén được sự uể oải, anh ta lắc đầu: "Không có."
Trái tim mong chờ của Cố Hựu Kỳ lạnh đi một nửa. Anh ta hít một hơi thật sâu rồi cầm lấy gói t.h.u.ố.c lá trên bàn rút ra một điếu t.h.u.ố.c lá ngậm lên miệng, định châm lửa nhưng lại nhịn xuống.
"Tình hình bên phía khu nghiên cứu thế nào?"
"Người của chúng ta không điều tra được tình hình của khu nghiên cứu, nhưng mà... Hôm nay cũng có một người âm thầm điều tra khu nghiên cứu." Ngũ Côn chuyên phụ trách theo dõi khu nghiên cứu, cho nên dù người kia ẩn nấp thế nào cũng không thoát khỏi ánh mắt của mình.
"Là ai?"
"Đại ca biết Tạ Vân Nhã không? Người phụ nữ nuôi một con husky biến dị đó."
Cố Hựu Kỳ có ấn tượng với Tạ Vân Nhã, hất cằm ra hiệu Ngũ Côn nói tiếp.
"Mặc dù không biết vì sao Tạ Vân Nhã lại lén điều tra tình hình của khu nghiên cứu, nhưng tôi đã điều tra một phen. Tạ Vân Nhã vốn đã rời khỏi căn cứ Hoài Long được hai tháng, nhưng cô ấy đã quay lại vào một tuần trước. Khi trở về, bên cạnh đã không còn bóng dáng của husky biến dị nữa, hơn nữa còn đang tìm kiếm Thẩm Chi Hủ khắp nơi."
"Thẩm Chi Hủ?"
Chuyện này có liên quan gì tới Thẩm Chi Hủ? Không phải anh ta đã nhận nhiệm vụ tới thành phố Hồng Diễn rồi sao? Lẽ nào Thẩm Chi Hủ đã trở về?
Cố Hựu Kỳ châm t.h.u.ố.c lá rồi chậm rãi rít một hơi. Anh ta khẽ nhếch miệng, sương mù tùy ý lượn lờ trong khoang miệng.
"Đúng vậy." Ngũ Côn gật gật đầu: "Điều đáng nói là hôm qua Thẩm Chi Hủ đã trở về, hình như Tạ Vân Nhã cũng tìm tới Thẩm Chi Hủ. Hôm nay bắt đầu điều tra tình hình của khu nghiên cứu."
Cố Hựu Kỳ không khỏi ngồi thẳng dậy: "Ý của cậu là việc Tạ Vân Nhã điều tra khu nghiên cứu có liên quan tới Thẩm Chi Hủ."
Ngũ Côn suy nghĩ mấy giây, bình tĩnh nói: "Không thể chắc chắn, nhưng tám chín mươi phần trăm."
"Tôi biết rồi, Côn Tử tiếp tục theo dõi tình hình bên phía khu nghiên cứu đi."
"Vâng." Ngũ Côn chuẩn bị rời khỏi thư phòng, nhưng lúc lùi lại lại không nhịn được an ủi: "Đại ca, anh Nhan ở hiền gặp lành, anh cũng đừng lo lắng quá."