Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 178

Cập nhật lúc: 2024-08-11 18:59:00
Lượt xem: 193

Thẩm Chi Hủ không có ý giải thích, chỉ liếc Cao Hoằng Khải mà không nói gì.

Vẻ mặt Cao Hoằng Khải cũng ngượng ngùng, sau khi hết kích động anh ta mới ngẫm nghĩ lời của Thẩm Chi Hủ.

Anh ta biết bình thường Thẩm Chi Hủ luôn làm việc có mục tiêu rõ ràng, không cần thiết phải đào hố cho anh ta. Cho nên kế hoạch đến thôn Đường Hà cũng có tính khả thi.

Cao Hoằng Khải suy nghĩ một lát, cẩn thận hỏi: “Anh Thẩm, anh cũng chuẩn bị tới thôn Đường Hà à?”

Thẩm Chi Hủ sững sờ, vô thức nhìn thoáng qua hổ trắng nhỏ.

Hổ trắng nhỏ đang ngồi xổm ở một bên, cũng ngoan ngoãn nhìn mình bằng đôi mắt xanh nhạt tròn xoe.

“Không biết nữa.”

“Hở?”

“Tôi sẽ không ở lại căn cứ Hoài Long lâu đâu.” Thẩm Chi Hủ dừng lại vài giây, nhớ tới vật tư nhóm Cao Hoằng Khải cất giữ trong không gian của mình: “Nếu anh chuẩn bị đến thôn Đường Hà thì nhớ đến chỗ tôi lấy thùng sắt của anh.”

Thùng sắt có đủ lương thực cho ba thành viên gia đình Cao Hoằng Khải ăn trong một thời gian dài.

Cao Hoằng Khải khẽ gật đầu, ý bảo mình đã biết.

Cũng không lâu sau, Cao Hoằng Khải rời đi. Kiều Nghệ không nhịn được mà hoang mang, Grừ grừ hỏi thăm.

“Grào grào…” Người đẹp ốm yếu ơi, Người đẹp ốm yếu à, anh nói thử xem Tạ Vân Nhã có chuyện gì thế? Tại sao cô ấy lại quay về căn cứ Hoài Long nhỉ?

“Ngao Ngao muốn hỏi chuyện của Tạ Vân Nhã hả?”

Ừ ý!

Kiều Nghệ gật đầu.

“Tôi cũng không rõ chuyện của Tạ Vân Nhã là như thế nào.” Thẩm Chi Hủ lắc đầu, lại thấy hổ trắng nhỏ như đang nhíu mày. Anh duỗi ngón tay thon dài cân đối vuốt ve lông mày của cô: “Ngao Ngao đừng nhíu mày nha. Nếu thực sự có chuyện gì, Tạ Vân Nhã biết chúng ta trở về sẽ tới tìm mà."

Kiều Nghệ cũng cảm thấy như vậy, bèn nhẹ nhàng cọ vào ngón tay của Người đẹp ốm yếu.

Lúc chạng vạng tối, Thẩm Chi Hủ nấu bữa tối xong, vừa mới chuẩn bị gọi bọn họ ra ăn cơm thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Anh đành phải đậy thức ăn nóng hổi lại, đứng dậy đi ra mở cửa.

Kiều Nghị cũng tò mò không biết lúc này còn có ai tới đây nên cũng ton ton chạy theo bước chân của Người đẹp ốm yếu.

Cửa mở ra sau một tiếng cạch, một người phụ nữ vô cùng tiều tụy mà u ám c.h.ế.t chóc đứng ở phía ngoài cửa. Nếu như Kiều Nghệ không có trí nhớ tốt thì cô thực sự không ngờ rằng Tạ Vân Nhã đã từng hoạt bát lại biến thành dáng vẻ như hiện giờ.

Tạ Vân Nhã vừa nhìn thấy hổ trắng nhỏ là lập tức rơi nước mắt, thân hình càng ngày càng mảnh khảnh lung lay sắp đổ.

Thẩm Chi Hủ nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa thêm vài lần. Sau khi không thấy có người theo dõi Tạ Vân Nhã, anh mới nghiêng người ra hiệu cho cô ấy đi vào.

Tạ Vân Nhã im lặng đi vào phòng.

Thẩm Chi Hủ vừa đóng cửa lại thì nghe thấy một tiếng ‘Bịch’, Tạ Vân Nhã quỳ sụp xuống sàn gạch. Âm thanh kia khiến ria mép Kiều Nghệ cũng phải run rẩy, lá cây của cây non mini đang ngụy trang thành một cây non bình thường cũng hơi rung lên.

Thế nghĩa là sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-178.html.]

Kiều Nghệ vừa hoang mang đã nghe thấy giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở của Tạ Vân Nhã cất lên: “Cầu xin anh hãy giúp tôi một chút, tôi thực sự không thể tìm được người có thể giúp mình.”

“Chỉ cần anh có thể giúp tôi cứu Tiểu Hắc ra, mạng của tôi và Tiểu Hắc đều thuộc về anh, anh muốn bảo chúng tôi làm gì cũng được! Xin anh đấy!”

Tạ Vân Nhã vừa dứt lời đã lã chã nước mắt, chuẩn bị dập đầu trước Thẩm Chi Hủ.

Kiều Nghệ hoảng sợ, đang định lao tới ngăn cản Tạ Vân Nhã thì bị một sức lực vô hình kéo lên.

Tạ Vân Nhã bỗng dưng sửng sốt, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, nhìn Thẩm Chi Hủ với với đôi mắt đẫm lệ nhòa đi.

"Ngồi xuống nói chuyện đi."

Tạ Vân Nhã lúng túng gật đầu, máy móc ngồi lên ghế sô pha, kể lại toàn bộ những chuyện mình đã trải qua trong khoảng thời gian này nói cho Thẩm Chi Hủ.

Hóa ra sau khi nhận được lời nhắc nhở thiện ý của Thẩm Chi Hủ, Tạ Vân Nhã đã không quay lại căn cứ Hoài Long nữa. Nhưng cô ấy không biết phải đi đâu, cũng không biết căn cứ an toàn khác ở đâu, chỉ có cô ấy và Tiểu Hắc thì có thể yên bình đi tới đó hay không. Hơn nữa Tạ Vân Nhã vốn là người thành phố Hoài Long, sống ở thành phố Hoài Long hơn hai mươi năm. Cho nên trong khoảng thời gian này cô ấy đều đi lại quanh quẩn ở gần thành phố Hoài Long, mang theo Tiểu Hắc săn g.i.ế.c zombie, cuộc sống vẫn chưa đến nỗi tệ.

Cho đến nửa tháng trước, Tạ Vân Nhã vô tình cứu được một đội ngũ dị năng bị nhóm zombie bao vây, cô ấy không trao đổi với bọn họ quá nhiều, sau khi đào tinh hạch xong là mang Tiểu Hắc rời đi luôn. Nào ngờ ngày hôm sau những người đàn ông đeo khẩu trang giống như ác mộng kia xuất hiện, mục tiêu của bọn họ chính là Tiểu Hắc.

Lần này không có sự trợ giúp của Thẩm Chi Hủ, Tiểu Hắc nhanh chóng bị bắt đi. Bản thân Tạ Vân Nhã lúc ấy cũng bị thương nặng, dùng đến hơi sức cuối cùng, ép cạn dị năng cả người mới thoát khỏi sự đuổi g.i.ế.c của nhóm đàn ông đeo khẩu trang.

Sau khi vết thương bình phục, Tạ Vân Nhã lập tức trở về căn cứ Hoài Long.

Cô ấy biết nhóm đàn ông đeo khẩu trang đó chính là người của căn cứ Hoài Long nên muốn tìm kiếm bọn họ. Nhưng điều quan trọng nhất tất nhiên là tìm ra đội dị năng giả đã được Tạ Vân Nhã vô tình cứu, cô ấy muốn biết có phải bọn họ tiết lộ tung tích của mình hay không. Đồng thời cô ấy muốn biết tại sao bọn họ lại lấy oán trả ơn!

Tạ Vân Nhã siết chặt nắm đấm, dị năng hệ thổ trong cơ thể có dấu hiệu tràn ra.

Thẩm Chi Hủ không lên tiếng, chỉ cảm thấy Tạ Vân Nhã ngốc đến đáng thương. Khóe mắt nhìn thoáng qua ánh mắt vô cùng đồng cảm của hổ trắng nhỏ , anh nhẹ nhàng mím môi: “Cô đã tìm được đội dị năng giả kia chưa?”

"Không tìm thấy." Vẻ mặt của Tạ Vân Nhã uể oải.

Thẩm Chi Hủ không đáp lại, anh không quá quan tâm đến đội ngũ kia, bởi vì anh biết ai là người bắt Husky đi.

Anh cúi đầu, bế hổ trắng nhỏ đang ngồi trên mặt đất lên.

“Grào grào…” Ủa Người đẹp ốm yếu?

Nhìn vào ánh mắt dò hỏi của hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ nhẹ giọng hỏi: “Ngao Ngao muốn giúp cô ta à?”

Tạ Vân Nhã bỗng dưng sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần đột nhiên nhìn về phía hổ trắng nhỏ.

Dưới ánh mắt cực nóng của cô ấy, Kiều Nghệ rất mất tự nhiên, cô suy nghĩ một chút rồi hỏi ý kiến anh.

“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu à, anh thực sự có thể tìm được Husky giúp Tạ Vân Nhã hả?

Thẩm Chi Hủ vuốt sợi râu của hổ trắng nhỏ mấy lần: “Ngao Ngao thấy thế nào? Chỉ cần em muốn thì tôi sẽ giúp cô ta.”

Đương nhiên là Kiều Nghệ muốn rồi, nhưng mà vậy thì Người đẹp ốm yếu có gặp nguy hiểm không đó?

Cô không muốn Người đẹp ốm yếu gặp phải nguy hiểm bởi vì lòng tốt của mình.

Ánh mắt Kiều Nghệ lộ ra ý tứ này.

Loading...