Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 145
Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:47:42
Lượt xem: 191
Máy tính bảng?
Tâm niệm của Kiều Nghệ khẽ động, len lén liếc mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.
Sau khi bị Thẩm Chi Hủ bắt được, anh mỉm cười lắc lư máy tính bảng trong tay: “Đây là máy tính bảng không phải máy giáo dục sớm nha, bên trong có tải mấy trò chơi một người chơi rồi, Ngao Ngao có muốn chơi một lát không nào?”
Tất nhiên là muốn!
Cô biến thành hổ cũng sắp nửa năm rồi, chưa bao giờ đụng vào thiết bị điện tử như máy tính bảng này. Bây giờ Người đẹp ốm yếu cho cô chơi, cô đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này rồi!
Kiều Nghệ nhanh chóng bỏ qua hổ mẹ, nhẹ nhàng nhảy lên giường.
Sau lưng, hổ mẹ bất đắc dĩ nhìn hổ con.
Thẩm Chi Hủ mở Anipop một người chơi ra, sau đó đặt xuống trước mặt hổ trắng nhỏ: “Trò chơi này tên là Anipop, xếp các biểu tượng giống nhau là có thể biến mất, Ngao Ngao hiểu chưa?”
Anh vốn định làm mẫu một lần, lại bị hổ trắng nhỏ thiếu kiên nhẫn đẩy ra. Thẩm Chi Hủ buồn cười, cùng không làm phiền cô nữa mà đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Hổ mẹ rất hiếm khi thấy dáng vẻ tập trung tinh thần như vậy của nhóc con, nó nghiêng đầu nhìn một hồi, cũng nhảy lên trên giường nằm xuống với hổ con, hai con hổ cùng nhau xem máy tính bảng.
Đáng ghét!
Lại bấm nhầm rồi!
Kiều Nghệ nhìn chằm chằm móng vuốt của mình như có thù hận sâu sắc, lần đầu tiên cảm thấy có móng vuốt lớn như vậy cũng không tốt, xem đi, lần nào cũng bấm sai rồi!
Hổ mẹ dường như cảm nhận được sự bất lực của nhóc con, liền l.i.ế.m l.i.ế.m lỗ tai của hổ con, sau đó cũng nâng móng vuốt còn lớn hơn hổ con một vòng của mình đè lên máy tính bảng.
Tình huống cũng gần giống như của nhóc con, hổ mẹ cũng ấn sai rồi.
Kiều Nghệ thấy thế, dứt khoát nằm ngang trên giường.
Chơi máy tính bảng gì chứ? Hổ không xứng, không chơi không chơi!
Cô vừa mới nằm xuống không lâu, thính giác nhạy bén đã nghe được tiếng huyên náo ồn ào truyền đến từ dưới lầu. Kiều Nghệ vội vàng vểnh tai lên, nghe thấy một giọng nói hơi bén nhọn của phụ nữ trung niên. Hình như bà ta đang khóc lóc tố cáo gì đó, nói bản thân không dễ dàng, chồng còn c.h.ế.t vân vân.
Điều này càng khiến Kiều Nghệ tò mò hơn, trong nhóm người đi đường là bọn họ đây lại không có người phụ nữ nào lớn tuổi như thế, người này từ đâu tới dzị?
Cô thấy Thẩm Chi Hủ còn rửa mặt trong nhà vệ sinh, bèn tự mình nhảy xuống giường đi tới cửa, chồm nửa người trên lên ra sức dùng móng vuốt vặn tay nắm cửa. Sau khi thành công, cô vui vẻ ra khỏi phòng.
Hổ mẹ thấy thế lập tức bỏ máy tính bảng xuống, cũng không quan tâm Thẩm Chi Hủ trong nhà vệ sinh, theo sát sau lưng hổ con.
Cả hai vừa ra khỏi cửa, âm thanh ầm ĩ kia càng rõ ràng hơn.
Kiều Nghệ cảm thấy chói tai, vì thế cô không xuống lầu, mà là đứng ở trong góc nhìn trộm xuống dưới.
Đám người Lý Văn Bân và anh em Đặng Hoài Hoa đang ngồi trong phòng khác, trước mặt bọn họ chính là một nam một nữ. Nam chính là bạn trai Tiền Thân của em gái Đặng Hoài Hoa, nữ thì Kiều Nghệ không quen biết, dáng vẻ trông như bốn đến năm mươi tuổi, gương mặt than khóc thảm thiết, giọng còn cực kỳ lớn.
“Người chồng số khổ kia của tôi ấy, vì cứu Hải Hi mà c.h.ế.t trong bầy zombie! Cậu là anh trai của Hải Hi, sao lại vô lương tâm đến mức bắt con trai tôi chia tay với Hải Hi chứ? Nếu như không nhờ chồng tôi, hôm nay cậu có thể gặp được Hải Hi còn sống sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-145.html.]
Người phụ nữ trung niên liên tục khóc lóc kể lể, sắc mặt của Đặng Hoài Hoa lúc xanh lúc tím. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô trông thấy sắc mặt anh ta khó coi như vậy từ khi quen biết đến nay.
Chỉ có điều... Cha của Tiền Thân thật sự vì cứu Đặng Hải Hi mà c.h.ế.t ư?
Kiều Nghệ tiếp tục nghe lén nhìn trộm.
“Dì à, dì đừng nói nữa...” Mặt mũi Đặng Hải Hi xấu hổ, muốn tiến lên kéo bà ta, lại bị bà ta hung hăng hất tay ra. Trên mu bàn tay trắng nõn lập tức đỏ bừng một mảnh, có thể thấy được bà ta đã dùng bao nhiêu sức lực.
“Bà làm gì thế?” Đặng Hoài Hoa không chịu được em gái bị ăn hiếp, lập tức kéo em gái ra sau lưng mình.
Người phụ nữ trung niên không sợ chút nào, sống lưng thẳng tắp: “Tôi làm sai à? Nếu như không phải do Đặng Hải Hi, sao chồng tôi lại c.h.ế.t được? Trên người Đặng Hải Hi gánh một cái mạng người đấy, tôi không bảo con trai tôi bỏ cô ta đã không tệ rồi, cậu dựa vào cái gì mà bảo bọn họ chia tay hả? Tôi không đồng ý, tôi tuyệt đối không đồng ý! Còn có cậu nữa, thân là anh trai của cô ta thì phải nên chịu trách nhiệm chọ việc ăn uống của hai mẹ con chúng tôi! Lấy lương thực ra đây! Mang ra bốn năm mươi cân là được!”
“Bốn năm mươi cân? Sao bà không đi cướp luôn cho lẹ? Hơn nữa, chỉ dựa vào lời nói một phía của bà, sao tôi biết chồng bà có phải thật sự c.h.ế.t vì cứu Hải Hi hay không!” Đặng Hoài Hoa không hề khách khí đáp trả lại.
“Á à! Các cô các cậu không muốn nhận nợ à? Cậu lập tức hỏi Đặng Hải Hi đi, xem xem có phải giống như tôi nói hay không? Đặng Hải Hi, cô nói đi chứ!” Người phụ nữ trung niên ra vẻ định xông lên kéo Đặng Hải Hi ra ngoài, lại bị Tiền Thân làm bộ ngăn lại, thậm chí còn vờ vĩnh mở miệng: “Hải Hi, anh đối xử với em thế nào thì trong lòng em hiểu rõ, em mau nói tình hình lúc đó cho anh của em nghe đi.”
Sắc mặt của cô ta tái nhợt, đôi môi hơi khô khẽ mấp máy nhưng rất lâu cũng không thể thốt ra được câu nào.
Đặng Hoài Hoa cho là Đặng Hải Hi sợ hãi, vội vàng nửa ôm lấy bả vai em gái, dịu dàng an ủi: “Hải Hi đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để em bị bắt nạt đâu.”
Trái tim thấp thỏm của Đặng Hải Hi dần dần ổn định lại, cô ta khổ sở nhìn anh trai nhà mình, vành mắt từ từ đỏ lên: “Anh... Bọn họ, những gì bọn họ nói đều là thật...”
“Thấy chưa! Em gái cậu tự mình thừa nhận rồi! Chồng tôi c.h.ế.t vì cứu cô ta! Mau mang lương thực ra đây, nếu như để mẹ con chúng tôi c.h.ế.t đói, chồng tôi sẽ biến thành ác quỷ về trừng phạt các người!”
“Bà...” Đặng Hoài Hoa còn định nói gì đó, lại bị Đặng Hải Hi kéo kéo vạt áo, thấy dáng vẻ nước mắt ròng ròng của em gái mình, trái tim anh ta thoáng cái đã mềm nhũn.
Kiều Nghệ ở trên lầu thổn thức không thôi, cô đã nó sao Đặng Hải Hi lại mù mắt đi chọn trúng thằng cha ăn bám như vậy chứ? Hóa ra là bởi vì chuyện này à!
Nghĩ đến đây, cô không khỏi lắc đầu liên tục.
“Ngao Ngao đang nhìn gì thế?”
Âm thanh của Người đẹp ốm yếu đột nhiên vang lên làm cho Kiều Nghệ giật mình đến nỗi lông dọc sống lưng xù lên, cô quay đầu lại tức giận trợn mắt nhìn anh.
Thẩm Chi Hủ không biết làm sao, đành ngồi xuống vuốt xuôi lông giúp cô. Lúc anh mới ra khỏi nhà vệ sinh không thấy hổ trắng nhỏ, lòng dạ lập tức luống cuống, vội vàng ra ngoài lại thấy nhóc hổ vô tâm này đang lén lén lút lút nhìn trộm động tĩnh dưới lầu. Dáng vẻ hóng chuyện này thật sự khiến anh không nhịn được muốn cắn cô một cái.
“Từ khi nào Ngao Ngao trở nên hóng hớt vậy hả?”
Kiều Nghệ né tránh bàn tay đang sờ tới của Người đẹp ốm yếu.
“Grừ grừ...” Anh không hiểu, trong thế giới không được xem phim m.á.u chó vào khung giờ vàng tám giờ này, chỉ có thể hóng chút chuyện này giải khuây thôi.
“Ngao Ngao biết bên dưới đang tranh cãi gì không?”
“Grừ grừ...” Tất nhiên biết rồi!
“Grừ grừ...” Tôi đã nói sao Đặng Hải Hi lại vừa ý Tiền Thân, hóa ra là cha của Tiền Thân đã cứu cô ta, cho nên cô ta mới ở bên cạnh gã! Nhìn bộ dạng cay cú kia của mẹ Tiền Thân đi, xem ra bình thường bà ta ăn h.i.ế.p Đặng Hải Hi không ít lần rồi! Đáng thương quá đi.
Kiều Nghệ thổn thức không dứt, râu cũng run lên.
Thẩm Chi Hủ thấy vẻ mặt sinh động của hổ trắng nhỏ, không khỏi nảy sinh hứng thú với chuyện xảy ra tiếp theo. Anh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Đặng Hoài Hoa hình như đã thỏa hiệp, mặt mũi xanh mét lấy lương thực từ trong không gian ra. Thẩm Chi Hủ lại nhìn sang vẻ mặt tham lam xấu xí của mẹ con kia, trong lòng dâng lên mấy phần ác cảm.