Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:46:02
Lượt xem: 228
Trình Dao cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, biết được người Đặng Hoài Hoa tìm còn sống, nhẹ nhàng thở ra một hơi, kêu Phù Nhã Vấn đưa bộ đàm cho Lý Hủy, cho cô ta nói tình hình của Đặng Hải Hi cho Đặng Hoài Hoa nghe.
Hai người nói một câu tôi đáp một câu, đám người Thẩm Chi Hủ cũng nghe hết, Kiều Nghệ cũng nghe được giọng nói kích động của Đặng Hoài Hoa, lỗ tai run run, không kiềm chế được quay sang nhìn Người đẹp ốm yếu.
Có lẽ là do luôn chú ý tới ánh mắt của cô, Thẩm Chi Hủ bỗng quay đầu sang, nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe lấp lánh sâu thẳm của hổ trắng nhỏ, đầu quả tim cũng mềm nhũn theo.
“Ngao Ngao sao vậy?”
Kiều Nghệ tỉnh táo lại, lắc đầu.
“Grừ grừ…” Không sao cả.
…
Khoảng nửa tiếng sau, Lý Hủy đưa đoàn người của Trình Dao tới mảnh đất an toàn theo lời cô ta nói.
“Chỗ này có một thực vật dị năng hệ băng, đợi lát nữa tôi sẽ dùng dị năng để yểm hộ cho các người, trong vòng ba phút nhất định mọi người phải đi qua nó, hiểu chưa?” Lý Hủy cẩn thận dặn dò mấy người Trình Dao, bộ đàm cũng được mở ra để cho tất cả mọi người nghe thông báo của Lý Hủy.
Khi nghe đến dị năng hệ băng, tâm tình của Trình Dao hơi động, chưa kịp mở miệng , người nào đó đã đi trước nàng một bước.
“Cấp mấy?”
Lý Hủy chưa từng nghe giọng này, cảm thấy giọng nói của đối phương thật dễ nghe, như bị chuốc say mất vài giây, mãi mới định thần đáp: “Nghe nói là cấp 4.”
Thẩm Chi Hủ không nói tiếp, chắc là đóng bộ đàm rồi.
Lý Hủy không hiểu chuyện gì, dùng ánh mắt hoang mang nhìn về phía Trình Dao.
Trình Dao trấn an cô ta: “Không có chuyện gì đâu.”
Hình như nàng đã đoán được Thẩm Chi Hủ định làm gì.
Dường như muốn xác nhận lại suy nghĩ của nàng, một tiếng gầm thô nặng của hổ vang lên, một con hổ trắng lớn dũng mãnh nhảy tới trước mắt mọi người.
Lý Hủy chưa từng gặp qua cảnh tượng này bao giờ, mặt thoáng chút trắng bệch: “Hổ, hổ… Là một con hổ lớn.”
Từ khi nào thành phố Hồng Diễn lại có một con hổ trắng to như vậy, sao cô ta không biết?
Đáng chết! Hôm nay vận may của cô ta quá kém rồi!
Lý Hủy theo bản năng muốn thả dị năng của mình ra, lại bị Trình Dao phát hiện được, ngăn lại.
“Đừng sợ, hổ trắng là của chúng tôi.”
“Cái gì?” Lý Hủy tự nhiên nuốt một miếng nước bọt: “Cô nói các cô còn nuôi cả một con hổ trắng lớn á?”
“Không chỉ có một con thôi đâu.”
“Gì cơ?” Đồng tử của Lý Hủy co lại, tin tức quá lớn làm tri giác của cô ta tê liệt, cho đến khi cô ta nhìn thấy một con hổ trắng nhỏ từ đi đằng sau hổ trắng lớn, mới hiểu được câu không chỉ một con nghĩa là gì.
Quá, quá mạnh…
Nhóm người này quá mạnh, còn nuôi được cả động vật biến dị.
Lý Hủy bỗng chốc cảm thấy bội phục đám người Trình Dao.
“Grừ grừ…” Mẹ ơi, mẹ từ từ thôi, chạy nhanh vậy làm gì? Thực vật dù có biến dị thì cũng không có chân dài chạy nhanh như mình mà.
Vừa dứt tiếng nói, Kiều Nghệ cảm nhận được một chút nguy cơ, thả chậm tốc độ móng vuốt, tiếp theo cảm nhận được thứ gì đang quất đánh về phía mình.
Má ơi!
Là thực vật biến dị sao?
Kiều Nghệ chăm chú quay lại nhìn, chỉ thấy hổ mẹ đang chiến đấu với một thực vật biến dị, vốn dĩ lá cây phải có màu xanh giờ đây cây biến dị đó lại phủ một lớp thủy tinh trong suốt, nhìn sơ qua thật đẹp mắt.
Đây là lần đầu tiên hổ mẹ gặp được giống cây thực vật biến dị cùng cấp bậc, nhưng mà cái cây này lại không lợi hại như nó nghĩ, không biết dùng dị năng hệ băng để khống chế mà chỉ công kích bằng đám lá cây bao phủ lớp thủy tinh của nó.
Việc này đã làm ý chí chiến đấu của hổ mẹ vơi đi, không muốn lãng phí thời gian với thực vật biến dị yếu kém này nữa, nhanh chóng giải quyết gọn nhẹ cây thực vật biến dị này, sau đó đào tinh hạch của nó rồi hấp thụ.
“Rống!”
Chòm râu của hổ mẹ run lên vì hưng phấn.
Kiều Nghệ lạch bạch chạy qua đó.
Nhưng mà Kiều Nghệ cũng cảm nhận được, cái thực vật biến dị này trông thì rất đẹp, nhưng lực công kích lại quá kém, làm cho cô nghĩ tự mình cũng có thể thu phục được nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-139.html.]
Hổ mẹ l.i.ế.m l.i.ế.m cái trán của con nhóc, vẻ mặt vẫn lười biếng.
“Chỉ, chỉ như vậy đã giải quyết được? Con hổ trắng này lợi hại quá đi mất!” Lý Hủy không tin tưởng xoa xoa hai mắt, cảm tưởng như mình bị hoa mắt rồi.
Trình Dao cạn lời: “Không phải do hổ trắng lớn lợi hại mà do thực vật biến dị kia quá yếu.”
Loại thực vật yếu kém như vậy, không hiểu sao có thể thăng cấp lên cấp 4 được?
Trình Dao cảm thấy khó hiểu, đồng thời hoài nghi năng lực phát hiện gốc cây đại thụ biến dị trước đó của Phù Nhã Vấn có phải cũng yếu như cây này không?
Có lẽ, nếu có thời gian thì đi thăm dò chút xem sao?
Trình Dao thầm suy tính.
Lý Hủy lại bị lời của Trình d.a.o làm cho nghẹn lời.
Yếu?
Thực vật biến dị cấp 4 mà yếu ư?
Rốt cuộc các nhóm người này mạnh cỡ nào đây?
Trái tim nhỏ bé của Lý Hủy không khỏi run lên.
“Thật, thật không?" Lý Hủy cười mỉa.
“Đúng đó, quá yếu kém.” Phù Nhã Vấn.
Lý Hủy: ”...”
Đây là thế giới của kẻ mạnh sao?
Con người nhỏ bé trong lòng Lý Hủy run bần bật.
Chờ cho tới lúc Kiều Nghệ và hổ mẹ quay về thùng xe, lúc này Trình Dao mới kêu Lý Hủy tiếp tục dẫn đường.
Đang còn hoài nghi cuộc đời, Lý Hủy cũng dần phục hồi tinh thần chút ít, ấp úng nói: “Hình như tôi chẳng giúp gì được cho mọi người, lát nữa tôi sẽ trả lại lương thực cho các người.”
Nói xong cô ta cũng hơi đau người.
Mười hai cân lương thực, cũng ăn được rất lâu đó!
Trình Dao từ chối: “Không cần đâu, cô cứ cầm đi, nếu không có cô dẫn đường, chúng tôi cũng không gặp được, ừm thì… Thực vật biến dị cấp 4 yếu kém như vậy.”
Trái tim Lý Hủy bỗng dưng như bị đánh một gậy, không muốn nói thêm gì nữa.
“Grừ grừ…” Mẹ cảm thấy thế nào rồi?
Ngồi trên thùng xe một lúc, Kiều Nghệ lại đi tới đi lui vòng quanh hổ mẹ, muốn biết năng lượng tinh hạch của thực vật biến dị cấp 4 yếu đuối kia thế nào, liệu có giúp hổ mẹ nâng cấp được dị năng thêm một bậc hay không.
Hổ mẹ quay đầu, ngậm lấy nhóc con đang đứng bên cạnh đến trước mặt, l.i.ế.m trán cô an ủi, dần nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ tình hình dị năng bên trong cơ thể.
Kiều Nghệ khẩn trương tới mức quên cả hô hấp, không lâu sau, cô cảm giác được không khí xung quanh bắt đầu giảm xuống, Thẩm Chi Hủ ngồi ở trước hai người cũng phát hiện ra sự thay đổi.
“Anh Thẩm có thấy hơi lạnh không?” Cao Hoằng Khải bớt vài giây để nhìn ra bên ngoài bầu trời nắng rực rỡ, cảm thấy thành phố Hồng Diễn này cũng thật kỳ lạ, mặt trời đang nắng to như vậy, nhưng sao nhiệt độ không khí lại thấp như vậy chứ?
Thẩm Chi Hủ: “...”
Anh không muốn trả lời câu hỏi khờ dại của Cao Hoằng Khải, mà xoay người quan sát kỹ lưỡng hổ trắng lớn đang tiến cấp.
Sắp tới cấp 5 rồi.
Nghĩ vậy, ánh mắt không khỏi rơi trên hổ trắng nhỏ đang căng thẳng nhìn chăm chú vào mẹ của mình, cảm thấy khả năng của cô thăng cấp quá chậm, khả năng lần này tới thành Hồng Diễn phải đưa hổ trắng nhỏ ra ngoài tôi luyện một phen.
Thẩm Chi Hủ vừa mới hạ quyết tâm, nhiệt độ không khí xung quanh lại hạ xuống thêm mấy độ C, cả người Cao Hoằng Khải không khỏi run cầm cập. Một lúc sau dần dần nhiệt độ không khí cũng bình thường trở lại, chứng tỏ dị năng hệ băng của hổ trắng lớn đang phiêu tán ngoài không khí đã được nó thu hết về, thành công tiến lên cấp.
Kiều Nghệ cũng nhận ra, khi hổ mẹ mở mắt ra, kêu grừ một tiếng rồi bổ nhào vào trong lòng n.g.ự.c nó.
“Grừ grừ…” Yeah yeah, mẹ thăng cấp thành công rồi!
“Grừ grừ…” Dị năng hệ băng cấp 5 đó, quá tuyệt vời!
“Grừ grừ…” Mẹ thật lợi hại!
Sự vui sướng của Kiều Nghệ bộc lộ ra ngoài, hổ mẹ cũng cảm nhận được, đuôi dài lắc lư vài cái, đưa móng vuốt nhẹ nhàng vỗ đầu nhóc con, đầu lưỡi đầy đặn l.i.ế.m láp lông trên người nhóc con.
Kiều Nghệ không để mình rảnh rỗi, đầu hơi nghiêng, cũng l.i.ế.m lại đám lông mao trên bộ móng to của hổ mẹ.