Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 123
Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:20:14
Lượt xem: 224
“Anh không biết gì thì đừng có chen vào!” Quấy rầy anh ta theo đuổi vợ! Thật là!
Cũng bởi vì lời nói của Tôn Vĩnh Trình, đại ca phía sau cũng bắt đầu có chút hứng thú, mở cửa sổ xe tối đen xuống nhìn ra, liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trình Dao, lập tức động lòng.
"Các người cũng đi đến kho lương thực ở thành phố Hải Á sao?"
Nghe thấy giọng nói xa lạ, Trình Dao và Lý Văn Bân đồng thời nhìn sang, chỉ thấy người nói là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi thái độ nghiêm chỉnh hơn Tôn Vĩnh Trình rất nhiều, vẻ lạnh lùng trên mặt Trình Dao tiêu tan đi không ít, chẳng qua nàng vẫn không trả lời.
"Cũng? Các người cũng đến thành phố Hải Á sao?" Lý Văn Bân hỏi, âm thầm quan sát.
"Đúng vậy! Chúng tôi nhận được tin rằng một số kho lương thực ở thành phố Hải Á không được chuyển đi kịp, cho nên chúng tôi bèn đi đến đó. Mọi người cũng vậy đúng không?"
Lý Văn Bân sửng sốt, người đàn ông này có thể tùy tiện nói ra chuyện như vậy sao? Anh ta đang có mưu đồ gì?
Lý Văn Bân trở nên cảnh giác, Trình Dao cũng chạm vào dây leo trên tay, im lặng không lên tiếng.
Lúc này Cao Hoảng Khải cũng lái xe tới, ánh mắt của người đàn ông lướt qua bọn họ dừng lại trên người Thẩm Chi Hủ vài giây, mới chậm rãi nói: “Tôi là Địch Thao, trước đây tôi ở thành phố Hải Á, tôi biết vị trí cụ thể kho lương thực của nơi này. Tôi có thể nói cho các anh biết địa điểm ở đâu nhưng có một điều kiện."
Sau khi Địch Thao mở miệng thì Tôn Vĩnh Trình và người đàn ông đeo kính không lên tiếng nữa, ngay cả Tôn Vĩnh Trình cũng thu lại vẻ mặt ngả ngớn và có vẻ rất tôn trọng người đàn ông tên Địch Thao này.
“Là điều kiện gì?” Lý Văn Bân do dự một lát rồi mới mở miệng hỏi.
“Các người hợp tác với chúng tôi, lương thực chia 3-7.”
Chia 3-7, không cần nói rõ cũng hiểu nhóm Địch Thao 7, nhóm bọn họ 3.
Lý Văn Bân không hài lòng lắm với sự phân chia như vậy, đến cả Phù Nhã Vấn cũng phải lên tiếng.
“Chia 3-7 sao? Dựa vào cái gì chứ?”
“Dựa vào đâu à?” Địch Thao vuốt ve nhẫn ngọc trên tay, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trình Dao rồi mỉm cười thần bí: “Bằng vào bên chúng tôi nhiều người hơn, hơn nữa vị trí kho lương thực cũng là do tôi cung cấp.”
“Ai biết các người có lừa gạt hay không chứ?” Phù Nhã Vấn không thể nhìn nổi nụ cười của người đàn ông đó, lại đ.â.m một câu.
“Cô gái nhỏ, chúng tôi lừa cô thì được lợi gì hả?”
Nếu không phải Địch Thao nghe nói có zombie cao cấp đang bảo vệ kho lương thực thì chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ để người khác được chia dù chỉ một phần.
Phù Nhã Vấn mở miệng, còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Triệu Tư Trạch đứng bên cạnh kéo tay, cô ta đành phải ngậm miệng lại nhìn Trình Dao.
Trình Dao không nói gì mà nhìn về phía Lý Văn Bân, như đang dùng ánh mắt để trao đổi gì đó với anh ta, cuối cùng Lý Văn Bân cảm thấy khó xử, vô thức nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi Hủ.
Đáng tiếc, hiện tại Thẩm chi Hủ đã quay người lại, rõ ràng là đang chơi đùa với hổ trắng nhỏ trong xe.
Địch Thao nhìn toàn cảnh những biểu cảm nhỏ bé của nhóm người này. Anh ta vuốt ve nhẫn ngọc, công khai quan sát Thẩm Chi Hủ nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hơi gầy của anh.
Đây mới là người ra quyết định của nhóm bọn họ sao?
Lý Văn Bân đành phải quay đầu lại nhìn về phía Trình Dao.
“Trình Trình, cưng mau đồng ý với đại ca của chúng tôi đi, bỏ qua cơ hội lần này thì sẽ không có lần sau đâu.” Tôn Vĩnh Trình không cam lòng bổ sung thêm.
“Đừng có gọi tôi là Trình Trình.” Trình Dao lạnh lùng liếc nhìn Tôn Vĩnh Trình, cuối cùng đưa ánh mắt thăm dò về phía Địch Thao: “Chia 4-6, không được nữa thì quên đi.”
Bọn họ cũng không quá chấp nhất với kho lương thực như vậy, nếu có thể tìm được thì tốt, nếu không thể tìm được thì thôi.
“Chậc, sao cô gái nhỏ này lại tham lam thế nhỉ?” Người đàn ông đeo kính cau mày, tỏ ý không đồng tình với cách phân chia của Trình Dao.
Tham lam ư?
Trình Dao nhếch môi mỉa mai, không đáp lại lời nói của người đàn ông đeo kính.
Nhưng bất ngờ là Địch Thao lại đồng ý.
“Được thôi.”
“Đại ca?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-123.html.]
Người đàn ông đeo kính và Tôn Vĩnh Trình nhìn Địch Thao với vẻ khó tin.
“Được thôi, vậy các người dẫn đường đi.” Trình Dao và Lý Văn Bân liếc nhìn nhau rồi nói.
“Cũng được, nhưng trước khi xuất phát chúng tôi có thể biết tên của các người không?” Bọn họ đều đã tự giới thiệu nhưng cho tới bây giờ chỉ mới biết cô gái xinh đẹp này họ Trình, như vậy thì không thể được.
“Tôi tên Trình Dao.”
“Còn tôi là Lý Văn Bân.”
Những người khác không giới thiệu, Địch Thao cũng không thèm để ý, nhưng mà…
Ánh mắt của anh ta chiếu lên người Thẩm Chi Hủ, thấy anh vẫn chưa từng quay đầu lại, anh ta bắt đầu thắc mắc rốt cuộc thì Thẩm Chi Hủ đang nhìn cái gì.
“Người anh em kia tên gì vậy?” Ánh mắt Địch Thao trắng trợn nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.
“Chuyện này hẳn là không quan trọng lắm nhỉ?” Lý Văn Bân mỉm cười đáp lại.
Thấy bọn họ không có ý định giới thiệu, đáy mắt Địch Thao lóe lên sự tức giận nhưng anh ta kìm lại, ra hiệu cho Tôn Vĩnh Trình lái xe.
Trình Dao nhìn thấy vậy đi theo đoàn xe của bọn họ.
Lúc này Lý Văn Bân mới tỉnh táo lại, càng nghĩ càng thấy bất an, anh ta không nhịn được bắt đầu nói vào bộ đàm.
“Sao tôi lại cảm thấy cái tên Địch Thao này không có lòng tốt vậy nhỉ?”
Đoàn xe của bọn họ có tổng cộng năm chiếc xe, mỗi chiếc đều ngồi chật kín người, ít gì cũng có hai mươi người, trong đó chắc chắn phần lớn là dị năng giả, đội hình như vậy vẫn còn cần phải hợp tác với bọn họ hay sao?
“Trời đất thánh thần thiên địa hội ơi, bây giờ anh mới tỉnh hồn hả đội trưởng?” Giọng nói chế nhạo của Cao Hoằng Khải vang lên: “Tính cảnh giác của anh như vậy là không được rồi!”
“Vậy bây giờ chúng ta không đi nữa à?” Giọng nói của Phù Nhã Vấn cũng vang lên.
“Tại sao lại không đi chứ? Chúng ta cũng có yếu đâu, nếu bọn họ dám tính kế chúng ta, vậy thì xử bọn họ luôn.” Lúc nói lời này, trên mặt Cao Hoằng Khải thoáng qua vẻ dữ tợn, thật khó có thể tưởng tượng đây là lời nói của một người có tính cách cởi mở hoạt bát.
Triệu Tư Trạch và Phù Nhã Vấn sững sờ, trong chốc lát không thể nói gì nữa.
Vẫn là Lý Văn Bân dạy dỗ anh ta một tiếng: “Xử cái gì mà xử hả? Cậu ăn nói đàng hoàng lại cho tôi.”
Cao Hoằng Khải bĩu môi, không đáp lời Lý Văn Bân, khóe mắt liếc nhìn Thẩm Chi Hủ: “Anh Thẩm, anh thấy tôi nói có đúng không?”
Kiều Nghệ nghe thấy tiếng động thì trèo xuống từ người hổ mẹ, hai mẹ con đi tới phía trước, hai cái đầu một lớn một nhỏ đang dựa vào nhau, hiển nhiên là đang muốn nghe bọn họ nói chuyện.
Thẩm Chi Hủ nhân cơ hội này sờ hổ trắng nhỏ một cái, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng: “Anh nói đúng.”
Đối mặt với thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng đều là trò hề, nếu Địch Thao dám tính kế bọn họ thì tất nhiên bọn họ phải trả thù.
“Ngao Ngao, em thấy thế nào?” Thẩm Chi Hủ tâm tình vui vẻ hỏi.
Kiều Nghệ cảm thấy Người đẹp ốm yếu nói đúng, cô gật đầu, sau đó nhìn sang hổ mẹ.
“Grừ grừ…” Mẹ ơi, mẹ cảm thấy thế nào?
Hổ mẹ không hiểu những vấn đề rắc rối của thú hai chân, nhìn thấy nhóc con gật đầu nó cũng gật đầu theo.
Cao Hoằng Khải thấy vậy thì mặt mày hớn hở, đắc ý cầm bộ đàm lên nói: “Đội trưởng, anh Thẩm và Ngao Ngao đều đồng ý với những gì tôi nói!”
Lý Văn Bân bị nghẹn họng.
Gì cơ? Thẩm Chi Hủ cũng đồng ý với những gì Cao Hoằng Khải nói thật sao?
Nhớ đến cách Thẩm Chi Hủ đối xử với Đinh Thụy Bác, trong lòng anh ta âm thầm thắp một ngọn nến cho nhóm người Địch Thao.
Hi vọng nhóm bọn họ đừng đi tìm chết, đừng dẫm vào vết xe đổ của Đinh Thụy Bác.
Trình Dao cũng cảm thấy khá bất ngờ, nhưng nàng cũng chỉ có thể thông qua bộ đàm căn dặn mọi người phải cẩn thận với nhóm người Địch Thao, nếu lát nữa có gì thì tùy cơ ứng biến.
(Thẩm Chi Hủ: Hôm nay chưa tranh thủ cảm tình của vợ thành công, haizz)