Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:15:52
Lượt xem: 247
Mẹ ơi, mẹ có biết là mẹ rất nặng không ạ …
Kiều Nghệ khó xử, vùng vẫy vài lần.
Cũng may hổ mẹ vẫn còn một chút tự ý thức về trọng lượng của mình, chỉ ấn một lúc, đã bỏ đầu ra, cọ đầu vào nhóc con.
Kiều Nghệ thở phào nhẹ nhõm, rúc vào trong n.g.ự.c hổ mẹ.
Đã qua một lúc lâu mà Thẩm Chi Hủ không thấy hổ trắng nhỏ trở về, quay đầu lại, thấy hổ trắng nhỏ đã rúc vào người hổ trắng lớn rồi ngủ, anh không dám làm phiền, vì vậy mới để hổ trắng nhỏ ở lại trong toa hành khách.
“Anh Thẩm, trời sắp mưa rồi.”
Người ngồi ở ghế lái chính là Cao Hoằng Khải, anh ta tranh thủ thời gian nhìn bầu trời ảm đạm khiến người ta cảm thấy khó chịu, trầm giọng nói.
Thẩm Chi hủ ừ một tiếng, không nói tiếp.
“Không biết trời có mưa to không, nếu to quá thì có thể chúng ta phải tìm một nơi để tránh mưa.” Trời mưa lái xe không thể xác định những thứ xung quanh, vì an toàn, Cao Hoằng Khải nói: “Nhưng ngay phía trước chắc có một trạm dịch vụ, chúng ta có thể đến đó để tránh mưa.”
Thẩm Chi Hủ không trả lời, cầm bản đồ lên nhìn.
Rào rào…
Khoảng hai mươi phút sau, mưa lớn trút xuống.
Những giọt mưa nặng hạt rơi trên nóc xe, âm thanh ồn ào quấy rầy Kiều Nghệ vốn dĩ đang buồn ngủ, cô ngẩng đầu lên, dùng móng vuốt vuốt vuốt má, ánh mắt mơ màng.
Trời mưa rồi sao?
Hổ mẹ đang nhắm mắt nghỉ ngơi lập tức mở mắt ra, l.i.ế.m liếm lỗ tai của nhóc con.
Kiều Nghệ nhân cơ hội nhìn qua, thấy hổ mẹ không còn lo lắng như trước, nên vuốt vuốt lại.
“Grừ grừ. ..” Mẹ ơi, trời mưa rồi.
“Ừng ực ừng ực…”
Cổ họng hổ mẹ phát ra âm thanh mơ hồ, nên để nhóc con về thôi.
Mưa càng lúc càng lớn, màn mưa trắng xóa gần như che khuất tầm nhìn của bọn họ.
“Alo alo. . .”
“Này, này, này? Nghe được tôi nói không?”
Không lâu sau khi rời khỏi căn cứ Hoài Long, Đặng Hoài Hoa đã gửi một bộ đàm cho cả ba chiếc xe để thuận tiện cho việc liên lạc của họ.
Người sử dụng bộ đàm lúc này là Lý Văn Bân, ngồi cùng xe với Đặng Hoài Hoa, Trần Khải Lương và Thạch Kính Tùng.
Cao Hoằng Khải nhìn Thẩm Chi Hủ, chỉ thấy anh cầm bộ đàm lên trả lời một câu.
“Ừ.” Giọng nói của anh lạnh lùng, hết sức nổi bật giữa đám đông.
Không bao lâu, giọng nói của Trình Dao cũng vang lên.
“Tôi nghe được, làm sao vậy đội trưởng Lý?”
“Trời mưa to quá, chúng tôi phải nhanh chóng tìm một nơi để tránh mưa” Lý Văn Bân vội vàng nói.
“Biết rồi, đợi một chút.” Trình Dao nói xong, nhìn Phù Nhã Vấn ngồi ở bên ghế phụ.
Phù Nhã Vấn hiểu ý, phóng thích dị năng hệ tinh thần, tinh thần lực giống như những sợi tơ vô hình kéo dài ra bốn phương tám hướng.
Ngoại trừ Thẩm Chi Hủ và Kiều Nghệ thì không ai phát hiện ra.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
“Đội trưởng, phía trước cách hai trăm mét có một khu vực dịch vụ, nhưng khoảng cách hơi xa, với tinh thần lực hiện tại của tôi không thể phát hiện ra có bao nhiêu zombie.” Phù Nhã Vấn thông báo cho Trình Dao về phản hồi mà cô ta nhận được.
“Tôi hiểu rồi, cô làm tốt lắm.” Trình Dao gật đầu, cầm bộ đàm lên nhắc lại lời của Phù Nhã Vấn với mọi người, sau khi nhận được phản hồi từ bọn họ, nàng bảo Triệu Tư Trạch dẫn đầu lái xe đến khu dịch vụ.
Kiều Nghệ cũng nghe thấy giọng nói của Trình Dao trên bộ đàm trong toa hành khách, không nhịn được l.i.ế.m liếm móng vuốt lông xù của cô.
Tin tức của Trình Dao được nhận hẳn là từ người tên Phù Nhã Vấn có dị năng hệ tinh thần kia nhỉ?
Cô nhớ lại mô tả về dị năng hệ tinh thần trong cốt truyện, có thể khảo sát tình hình xung quanh, g.i.ế.c người vô hình, đó thực sự là một dị năng cần thiết để đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-108.html.]
Khi bọn họ đến gần khu vực phục vụ, Phù Nhã Vấn cảm nhận được tình hình bên trong, vẻ mặt thoáng kỳ lạ.
“Nhã Vấn, có chuyện gì sao?”
Phù Nhã Vấn lấy lại bình tĩnh, lập tức lắc đầu: “Không có gì, trong khu vực dịch vụ không có zombie, nhưng có một vài người sống.”
Người sống = người may mắn sống sót.
Trình Dao hiểu, cảm thấy vấn đề không nghiêm trọng, vì vậy nàng đã thông báo cho Lý Văn Bân và những người khác về nó.
Nếu đó là bình thường, họ có thể không vội vã đến khu vực dịch vụ bị chiếm đóng bởi những người sống sót, nhưng bây giờ trời mưa quá to, lượng mưa có xu hướng ngày càng tăng, không có cách nào khác, họ chỉ có thể cắn răng đi đến khu vực dịch vụ.
…
“Nơi này, không có gì cả.”
Trong cửa hàng tiện lợi, một người đàn ông xấu xí đá văng các kệ hàng trống trơn, âm thanh dữ dội của các kệ rơi xuống đất khiến người phụ nữ trong góc co rúm lại.
Cô ta ôm chặt đôi chân trần trụi, cánh tay lộ ra đầy những vết bầm tím.
Một người đàn ông khác nãy giờ vẫn luôn im lặng trừng mắt nhìn người đàn ông đá cái kệ: “Làm cái gì vậy? Còn chưa đủ phiền sao?”
Người đàn ông lập tức nở nụ cười nịnh nọt: “Đại ca, cuối cùng chúng ta cũng trốn thoát khỏi thành phố Phong Tháp, đồ ăn gần như đã hết, không tìm thấy vật tư trong khu vực dịch vụ, tôi đây cũng chỉ là phiền muộn thay anh thôi mà”
“Được rồi, đừng đùa giỡn, đợi mưa tạnh rồi chúng ta sẽ đến thẳng đến căn cứ Hoài Long.” Cửa hàng tiện lợi trong khu dịch vụ không có nhiều đồ ăn, may là vẫn còn ít xăng để bơm, chờ bơm đầy rồi bọn họ sẽ đến căn cứ Hoài Long.
“Đại ca nói phải.”
Người đàn ông xấu xí nói xong, người phụ nữ trong góc đột nhiên phát ra tiếng động nhỏ.
Cô ta đói rồi.
Âm thanh đó đã thu hút sự chú ý của hai người đàn ông, trước khi người đàn ông được gọi là đại ca kia kịp lên tiếng thì người đàn ông xấu xí đã lao lên đá cô vài cái.
“Kêu cái gì mà kêu? Lúc trước cho cô ăn chưa đủ no sao? Phế vật chỉ biết ăn không làm được gì có ích.”
Người phụ nữ bị đau nhưng không dám trả lời một câu, ban đầu còn tưởng rằng gã đá mấy cái sẽ thôi, ai biết sự im lặng của cô ta khiến người đàn ông xấu xí càng lúc càng bất mãn, mái tóc dài lộn xộn như cỏ khô lại bị gã mạnh mẽ kéo lên.
“Ahhh…”
Người phụ nữ hét lên một tiếng thảm thiết.
“Nhìn dáng vẻ sống không bằng c.h.ế.t của cô kìa, ai không biết còn sẽ nghĩ chúng tôi bắt nạt cô đấy.”
Đôi mắt của người phụ nữ đẫm lệ, hoảng sợ nhìn người đàn ông xấu xí, trái tim cũng vì sợ hãi mà đập dữ dội.
Cô ta không hiểu tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy, rõ ràng hai vợ chồng cô ta đã gia nhập đội của họ, nhưng trong một đợt sóng zombie, chồng cô ta vì cứu người đàn ông được gọi là đại ca mà bị zombie cắn chết.
Người đàn ông được gọi là đại ca này cũng hứa với chồng cô ta rằng sẽ đối xử tốt với cô ta, nhưng không lâu sau, nhóm đàn ông này đã lộ ra bộ mặt xấu xa, không những xâm hại cô ta, mà còn đánh mắng cô ta không thương tiếc.
“Đủ rồi.”
Người đàn ông gọi là đại ca kia không thể nhìn được nữa nữa, thấp giọng gầm nhẹ lên một tiếng.
Người đàn ông xấu xí bĩu môi, ném người phụ nữ đi, trong lòng bàn tay còn cầm một nắm tóc bị giật ra khỏi đầu cô ta.
“Thời tiết như quỷ!” Người đàn ông xấu xí lẩm bẩm.
Người phụ nữ lại thu mình vào trong góc, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Hử? Lão Nhị, cậu có nghe thấy tiếng gì không?”
“Có tiếng gì sao?” Lão Nhị lắng tai nghe: “Không có, tất cả đều là tiếng mưa.”
“Thật sao?” Người đàn ông nửa tin nửa ngờ, đứng ở cửa cửa hàng tiện lợi nhìn ra ngoài, một lúc sau, một chiếc xe việt dã màu đen cứng cáp chậm rãi lái vào tầm mắt của gã: "Có người đến.”
Lão Nhị bất ngờ, lập tức đứng dậy xem.
“Ái chà, là cả một đoàn xe.” Lão Nhị đảo mắt, trong lòng có một kế hoạch: “Đại ca, chúng ta lừa họ một vố nhé?”
Người đàn ông được gọi là đại ca không nói gì, coi như ngầm chấp nhận đề nghị của Lão Nhị.
Mọi người dừng xe ở trạm xăng, Trình Dao cầm ô dẫn đầu bước ra khỏi xe, tư thế hiên ngang trong bộ đồng phục tác chiế. Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp đặc biệt nổi bật giữa thời tiết ảm đạm.
Đám đàn ông trong cửa hàng tiện lợi lập tức bị nàng thu hút, Lão Nhị không tự chủ nuốt nước bọt.