Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 101
Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:13:48
Lượt xem: 237
"Rõ!"
Những người đàn ông còn lại nhanh chóng phân tán ra, chỉ để lại gã đàn ông tức giận đứng nguyên tại chỗ, hung hăng dùng dây leo quất lên thân cây gần đó.
Thẩm Chi Hủ vừa đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này.
Cách ăn mặc quen thuộc của gã đàn ông dường như gợi lên ký ức không mấy tốt đẹp của Thẩm Chi Hủ, sau khi nhìn thấy s.ú.n.g gây tê bên hông gã đàn ông kia, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo.
Là người của sở nghiên cứu.
Thẩm Chi Hủ bỗng nhiên hiểu tại sao Tạ Vân Nhã lại rơi vào tình trạng như thế, thì ra bọn họ hiện đang là con mồi của sở nghiên cứu.
Anh l.i.ế.m môi, ngón tay khẽ động, đầu gối gã đàn ông kia đột nhiên bị cắt ra một vết thương sâu tới xương.
"A..."
Người đàn ông kêu thảm một tiếng, che miệng vết thương lại.
"Là ai? Ra đây!" Người đàn ông đưa mắt nhìn khắp nơi, cũng không phát hiện gần đây có người.
Mùi m.á.u tươi phảng phất theo gió, sau khi Thẩm Chi Hủ ngửi thấy, đôi mắt xinh đẹp dường như cũng nhiễm màu đỏ tươi.
Chưa đến mấy giây, một bên đầu gối khác hoàn hảo không chút tổn hại cũng xuất hiện vết thương thật sâu.
Hai đầu gối đều bị thương, gã đàn ông không thể đứng thẳng nữa, chỉ có thể cắn răng ngã trên mặt đất.
"Là ai? Đi ra cho tao, lén lén lút lút, không dám để người khác thấy sao?" Mặt gã đàn ông tái nhợt, hung hăng vung vẩy dây leo trên tay, dường như cảm thấy như vậy không đủ, dị năng hệ mộc hóa thành mũi tên gỗ đầy trời bay vụt ra ngoài.
Là dị năng giả hệ mộc cấp 4.
Thẩm Chi Hủ híp mắt, dưới sự bảo vệ của sức mạnh không gian, công kích của gã đàn ông kia hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến anh, ngược lại là gã đàn ông kia bị lực không gian của anh vặn đến thương tích đầy mình.
Nhìn thấy gã đàn ông kia sắp tắt thở rồi, Thẩm Chi Hủ mới từ từ rời khỏi chỗ ẩn nấp đi ra ngoài.
Gã đàn ông nghe thấy tiếng bước chân, tốn sức mở mắt ra.
"Mày… Mày là ai?"
Gã nhẫn nhịn một hơi, vung dây leo ra một lần nữa, nhưng chưa tới gần người anh thì dây leo đã bị một lực lượng vô hình xoắn đứt.
Đây là dị năng gì vậy?
Gã đàn ông hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn.
"Mày là thuộc hạ của ai?” Thẩm Chi Hủ nhìn từ trên cao xuống, thưởng thức dáng vẻ chật vật của gã đàn ông kia, nhẹ giọng hỏi thăm.
"Mày… Rốt cuộc… Là ai?"
Ngoài hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ không có chút kiên nhẫn nào với người khác, anh nhấc chân giẫm mạnh trên lồng n.g.ự.c chồng chất vết thương của người đàn ông, hững hờ hỏi lần nữa: "Tao hỏi, mày là thuộc hạ của ai?"
"A...!"
"Là Hà Nguyệt Liên! Là Hà Nguyệt Liên!"
Hà Nguyệt Liên.
Nhớ tới nhiệm vụ của thành phố Phong Tháp, Thẩm Chi Hủ bỗng nổi lên hứng thú hỏi thăm.
"Hà Nguyệt Liên tới thành phố Phong Tháp làm cái gì?"
Nghe nói thế, gã đàn ông kinh ngạc không thôi.
Người này, sao người này lại biết được?
"Nói."
Thẩm Chi Hủ tăng thêm sức lực dưới chân.
"A... Tôi không biết, tôi thật sự không biết, lần nào đi ra ngoài, giáo sư Hà đều không nói cho chúng tôi biết mục đích của cô ta! Đau quá, a a a!"
"Phải không?" Thẩm Chi Hủ thu hồi lực đạo, khi gã đàn ông vừa thở phào thì lại hung ác đạp xuống: "Giáo sư, cô ta cũng xứng với danh xưng này sao?"
Gã đàn ông tức giận nhưng không dám nói, bởi vì đau đớn kịch liệt, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, mồ hôi mặn chảy vào miệng vết thương càng thêm đau đớn.
"Mục tiêu của chúng mày là ai?"
"Tạ Vân Nhã và con Husky cô ta nuôi."
Quả nhiên là vậy.
Thẩm Chi Hủ thả lỏng sức lực dưới chân: "Còn gì nữa?"
"Hết rồi! Thật sự hết rồi!"
"Tao nghe nói chúng mày còn cảm thấy hứng thú với hổ trắng lớn nữa, làm sao, không bắt bọn họ à?"
Gã đàn ông kinh ngạc, con ngươi tan rã, nhưng cuối cùng cũng bị thủ đoạn của Thẩm Chi Hủ dọa sợ, liên tục không ngừng trả lời: "Hà Nguyệt Liên tạm thời không có hứng thú với hổ trắng lớn, chỉ dặn dò chúng tôi bắt con Husky trước!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-101.html.]
"Thật không?"
"Thật mà thật mà, tôi không nói dối đâu!" Người đàn ông nói xong, lại bổ sung thêm một câu: "Chuyện anh muốn biết, tôi đã nói hết cho anh biết rồi, anh có thể bỏ qua cho tôi không?"
"Đương nhiên..."
(Thẩm Chi Hủ: Tuổi gì mà nói chuyện với bố mày?
Kiều Nghệ: Thiệt hăm! (;¬_¬)
Thẩm Chi Hủ: Hăm, trừ dzợ ra. Dzợ yêu mãi keo ( ˘ ³˘)♥ )
Gã đàn ông vui mừng, nhìn dị năng hệ mộc hóa thành dây leo to khỏe lặng lẽ xuất hiện sau lưng Thẩm Chi Hủ mà anh còn chưa phát hiện chút nào, trong mắt lóe lên vẻ âm tàn.
"... Không thể." Thẩm Chi Hủ lạnh nhạt nói nốt câu, trong nháy mắt, lực không gian xẹt qua yết hầu, kết thúc tính mạng của gã, dây leo to khỏe sau lưng cũng hóa thành tro tàn.
Thật là ngây thơ.
Thẩm Chi Hủ không tiếp tục nhìn gã đàn ông kia thêm chút nào nữa, chậm rãi rời đi.
Anh rời đi đã lâu, hẳn là Ngao Ngao sẽ rất lo lắng nhỉ? Anh phải mau mau trở về mới được.
Không lâu sau, nhóm đàn ông đeo khẩu trang tìm kiếm không có kết quả quay về, đập vào mắt là cái c.h.ế.t thảm tại chỗ của đội trưởng. Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, kinh hãi không thôi, sau khi moi tinh hạch của đội trưởng ra thì vội vàng quay trở về sở nghiên cứu.
***
Trong lúc Thẩm Chi Hủ chạy trở về bên cạnh hổ trắng nhỏ, thì lúc này hổ trắng nhỏ đã hội hợp với hổ mẹ, hai con hổ trắng có vẻ ngoài giống hệt nhau đang nhìn thẳng vào Tạ Vân Nhã và con ch.ó husky.
Hổ trắng lớn dường như rất có hứng thú với con husky, nó đi vòng quanh mấy vòng, thậm chí còn giơ chân ra nhẹ nhàng chọc vào con husky.
"Gừ?"
Hổ trắng lớn nghiêng đầu, dường như đang muốn hỏi hổ trắng nhỏ cái gì đó.
"Grừ grừ..." Mẹ ơi, đây là chó husky, hay bị bảo là chó ngáo á! Lúc trước ở căn cứ Hoài Long, mẹ cũng đã từng thấy nó một lần rồi, lúc đó nó còn rất sợ mẹ mà!
Xào xạc...
Kiều Nghệ vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng bước chân, cô và hổ mẹ cảnh giác nhìn qua, thấy Người đẹp ốm yếu đã trở lại, lập tức chạy tới đi vòng quanh anh mấy vòng, lại ngửi được mùi m.á.u như có như không trên người anh, trái tim cô bỗng trở nên kích động.
"Grừ grừ..." Người đẹp ốm yếu, sao trên người anh lại có mùi m.á.u vậy? Anh gặp phải chuyện gì sao?
Thẩm Chi Hủ biết hổ trắng nhỏ có khứu giác nhạy bén, vì thế giải thích: “Tôi gặp phải kẻ xấu, đã xử lý xong rồi.”
Kẻ xấu?!(′⊙w⊙)
Hai tai Kiều Nghệ dựng thẳng lên.
"Grừ grừ..." Kẻ xấu nào thế?
Nhìn thấy Người đẹp ốm yếu đang nhìn Tạ Vân Nhã, trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ.
"Grừ grừ..." Là đám người xấu đã hại bọn họ đúng không?
Sao lại có thể có loại người ác độc như vậy chứ, đang lúc thời điểm này người người lo lắng không yên, bọn họ không muốn giúp đỡ lẫn nhau thì thôi đi, lại còn sát hại đồng loại của mình nữa chứ! Thật là ghê tởm quá trời! Chẳng trách mỗi cuốn tiểu thuyết về ngày tận thế đều nói rằng trong những ngày này, đạo đức đều suy thoái, lòng người sẽ trở nên khó đoán!
Chòm râu của Kiều Nghệ run lên, trong lòng khinh thường không thôi.
Thẩm Chi Hủ không khỏi liếc thêm vài cái: “Kẻ xấu kia có lẽ chính là người đã làm tổn thương đám người Tạ Vân Nhã.”
"Grừ grừ..." Quả nhiên là vậy, những người này đúng là xấu xa!
"Ngao Ngao đang bất bình thay cho người khác sao?"
Đúng rồi đúng rồi.
Kiều Nghệ gật đầu.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, khẽ mỉm cười nói: "Đừng tức giận, tôi đã xử lý chúng rồi, hiện tại đám người Tạ Vân Nhã không còn nguy hiểm nữa."
Nhưng nếu bọn họ nhất quyết muốn quay trở lại căn cứ Hoài Long thì có lẽ sẽ không như vậy.
"Grừ grừ..." Người đẹp ốm yếu, anh giỏi quá đi!
Kiều Nghệ khen ngợi Người đẹp ốm yếu xong, quay lại nhìn một người một chó vẫn đang bất tỉnh, dùng chân chỉ vào họ.
"Grừ grừ..." Vậy bọn họ tính thế nào bây giờ?
Thẩm Chi Hủ liếc nhìn bọn họ một cái, ánh mắt dửng dưng: “Chúng ta ở đây chờ bọn họ tỉnh lại?”
Nếu không có hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ dứt khoát sẽ lựa chọn rời đi, nhưng anh biết hổ trắng nhỏ rất tốt bụng, sẽ không để Tạ Vân Nhã một mình, cho nên mới nói như vậy.
Kiều Nghệ nghiêng đầu suy nghĩ vài giây rồi gật đầu đồng ý.
"Grừ grừ..." Được rồi, chúng ta sẽ ở đây đợi họ tỉnh lại.
Không ai rành hoàn cảnh trong núi rừng bằng cô và hổ mẹ đâu, cho nên ở đây đợi bọn Tạ Vân Nhã tỉnh lại là một quyết định đúng đắn.
"Ngao Ngao có đói không? Có muốn ăn gì không?"