[Xuyên Sách TN80] Sau Khi Xuyên Sách, Cô Phát Tài Ở Những Năm 80 - Chương 41
Cập nhật lúc: 2025-12-27 04:13:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói bà bác sĩ nghé mắt lưng , nhưng thấy ai.
Bác sĩ Cao Mẫn lớn hơn Chu Thừa Lỗi mười mấy tuổi, vì chồng bà quen , thêm bà tán thưởng trai nên cách xưng hô phần thiết. Vợ của Chu Thừa Lỗi là ai bà cũng , cô gái đó trông xinh , chỉ là vẻ ngoài phần tiểu thư, nuông chiều quá mức.
Chu Thừa Lỗi : "Cô đến ạ. Cô đang đến kỳ, đau bụng, chân tay và bụng đều lạnh ngắt. Cháu đến hỏi bác xem t.h.u.ố.c gì uống ."
"Cái đó thì đợi hết kỳ mới khám , lúc nào sạch hãy đưa cô qua đây. Có nghiêm trọng ? Nhiều phụ nữ thống kinh lắm, sinh con xong là đỡ. vẫn khám mới nguyên nhân, nhớ đưa cô đến, điều trị cho. Cung hàn (tử cung lạnh) nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng đến chuyện con cái đấy. Để bồi bổ cho cô , đảm bảo hai đứa sớm tin vui."
Chu Thừa Lỗi từng nghĩ đến chuyện con cái, nhưng Cao Mẫn , liền nghĩ đến việc ly hôn, sớm muộn gì và Giang Hạ cũng sẽ con. Chỉ là cô còn nhỏ quá, mới hai mươi tuổi, còn học đại học nên vội, sức khỏe của cô quan trọng hơn.
Chu Thừa Lỗi đáp: "Chuyện con cái vội ạ, cô còn nhỏ, điều dưỡng thể cho cô quan trọng hơn."
Cao Mẫn , ánh mắt lộ vẻ tán thưởng: "Bố vợ quả lầm ." Anh cũng gần ba mươi mà hối thúc chuyện con cái, đúng là xót vợ. Chẳng trách trong doanh trại bao nhiêu cô gái gả cho .
Chu Thừa Lỗi tiếp lời: "Không nhà nước vẫn khuyến khích kết hôn muộn, sinh con muộn, sinh ít mà chất lượng ạ?"
Cao Mẫn giơ ngón tay cái: "Giác ngộ tư tưởng đấy."
Chu Thừa Lỗi mỉm : "Bác sĩ Cao chỗ nào bán b.ăn.g v.ệ si.nh ạ?"
Cao Mẫn bật : "Hóa mục đích chính đến tìm là để mua b.ăn.g v.ệ si.nh cho vợ !"
Chu Thừa Lỗi ngại ngùng : "Cháu khắp nơi mà mua ."
" là khó mua thật, nhờ mua một dùng cho cả năm. Ở đây còn mấy bao, nhiều lắm, chia cho vợ hai bao. Tiện thể cũng đang định đặt mua, mua ? Để đặt nhiều một chút, là chia phần của cho nữa đấy."
"Có ạ, phiền bác sĩ Cao đặt giúp cháu lượng dùng cho một năm luôn." Chu Thừa Lỗi cũng một năm cần bao nhiêu, đành đại như .
"Được , đợi một lát, trong lấy hai bao cho . Số còn vài ngày nữa đưa vợ đến khám chắc là hàng để mang về . Có điều thứ là đồ nhập khẩu, mua nhiều một lúc đắt đấy."
"Không ạ."
Cao Mẫn dậy, phòng trong lấy từ tủ hai bao b.ăn.g v.ệ si.nh bà để dự phòng ở cơ quan, nhét một cái túi vải bước . Bà mở tủ lấy thêm hai bao "đồ bảo hộ" kế hoạch hóa gia đình, nhướng mày Chu Thừa Lỗi, ánh mắt dừng ở "chỗ nào đó": "Không định con ngay thì dùng cái . Cỡ lớn, cỡ trung cỡ nhỏ?"
Bây giờ đang đẩy mạnh kế hoạch hóa gia đình, bệnh viện luôn sẵn những thứ .
Chu Thừa Lỗi bối rối, là cần cái , nhưng vẫn đáp: "Lớn ạ."
Bác sĩ Cao tủm tỉm lấy hai bao cỡ đại nhét luôn túi vải, ấn lòng Chu Thừa Lỗi: "Biết dùng chứ? Mà đó tờ hướng dẫn đấy, thì về mà tự nghiên cứu kỹ . Cút ! Vài ngày nữa nhớ đưa vợ đến đấy."
Cuối cùng, Chu Thừa Lỗi bước khỏi bệnh viện với khuôn mặt đỏ bừng.
Chương 54: Cha Chu ăn "cơm ch.ó"
Khi Chu Thừa Lỗi về đến nhà là một giờ trưa. Giang Hạ thấy mồ hôi đầm đìa, liền hỏi: "Anh ăn cơm ?"
"Chưa." Chu Thừa Lỗi dựng xe đạp, đưa túi vải cho cô. Anh sắc mặt cô vẫn còn nhợt nhạt, hỏi khẽ: "Bụng còn đau ?"
"Hết đau ạ. Cái gì đây ?" Giang Hạ nhận lấy, mở xem, mắt sáng rực lên! "Anh ngoài cả buổi chỉ để mua cái cho em ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tn80-sau-khi-xuyen-sach-co-phat-tai-o-nhung-nam-80/chuong-41.html.]
"Cũng hẳn, lên thành phố chút việc, tiện đường mua thôi." Chu Thừa Lỗi tùy tiện đáp một câu giếng rửa mặt mũi chân tay. Đạp xe một quãng đường dài, mặt bám đầy bụi đất.
"Cảm ơn nha." Giang Hạ thứ khó mua đến thế nên tin ngay. Cô mang đồ cất trong tủ, lấy một miếng nhét túi áo mới trở .
Giang Hạ để dành cơm canh cho , giúp dọn bàn: "Anh mau ăn cơm ."
"Ừ." Chu Thừa Lỗi đang uống nước, khẽ đáp. Anh vốn định về sớm nấu cơm cho cô, ngờ trì hoãn lâu như .
Giang Hạ xong liền vội vàng "đồ mới". Cô thực sự chịu nổi nữa, cả buổi sáng dám mạnh vì sợ "rơi" hoặc "đứt".
Sau khi Giang Hạ ngoài, Chu Thừa Lỗi phòng, liếc chồng sách ôn thi đại học bàn tới cạnh tủ lớn. Anh lấy hai bao đồ nhỏ và một hộp phấn rôm trong túi quần , nhét góc tủ, dùng quần áo che . Khi Giang Hạ , bắt đầu ăn cơm.
Buổi chiều, Chu Thừa Lỗi đội sản xuất gọi sửa máy kéo. Đến chập tối mới về. Giang Hạ định nấu cơm nhưng cho, cứ để . Anh bê ghế sân, bảo cô nghỉ cho khỏe. Giang Hạ định giúp nhóm lửa, Chu Chu thím khỏe cũng cho, để cô bé . Giang Hạ rảnh rỗi nên ghế sách.
Cả đời , từ năm ba tuổi lụng vất vả, Giang Hạ bao giờ ai chăm sóc chu đáo như thế .
Nấu cơm xong, Chu Thừa Lỗi bến giúp khuân vác hải sản. Khi ba trở về, Chu Thừa Lỗi mang theo mấy con mực và một con cá vược, đó là phần Chu đặc biệt để dành cho Giang Hạ. Anh món mực luộc và cá hấp. Giang Hạ ngờ tay nghề nấu nướng của cũng khá .
Lúc ăn cơm, Giang Hạ hỏi: "Bố, hôm nay thu hoạch thế nào ạ?"
Cha Chu đáp: "Cũng , tầm năm mươi đồng, chỉ là gặp đàn cá lớn." Ông chút hài lòng, thường thì bão cá nhiều, hôm nay dân làng đa kiếm bảy tám chục đồng, ông năm mươi là ít. Chu Binh Cường hai thuyền đều trúng đậm, mỗi thuyền kiếm hơn trăm đồng, tổng cộng hơn ba trăm, cứ thế mà đắc ý mặt ông! Lão còn bảo tại ông lời, mang đàn bà lên thuyền nên mới bắt đầu đen đủi!
Giang Hạ giọng điệu là cha Chu đang buồn, cô : "Thế thì chắc là đàn cá duyên với nhà nó ở biển lớn thêm tí nữa cho béo mầm đấy ạ. Chúng cứ để chúng lớn thêm, hôm đ.á.n.h bắt . Chỉ cần còn thuyền là sợ thiếu cá bố."
Cha Chu bật , tâm trạng thông suốt hẳn: "Con đúng." là học, năng mát lòng mát thật! Chứ như cô con dâu cả mà kiếm ít hơn là mặt mày sưng sỉa như trời sập ngay. Làm mà, ngày nào cũng gặp chuyện may, cứ nhiều thì vận may mới đến! Cha Chu vốn là cởi mở, chẳng qua là thua lão Chu Binh Cường thôi. Hai đua từ nhỏ đến già, chẳng hiểu cứ như thiên địch, nhưng cha Chu cũng thích đua với lão, cả hai đều lấy đó vui.
Ngày hôm , Thừa Lỗi và cha Chu biển, Giang Hạ tiện nên theo. Ngày hôm đó họ kiếm hơn năm trăm đồng nhờ trúng đàn cá lớn, còn nhặt một con cá ngừ vây xanh mắc cạn đảo, nặng gần ba trăm cân. Chắc là lốc xoáy cuốn bờ, lúc Chu Thừa Lỗi phát hiện thì nó mới c.h.ế.t lâu nên vẫn còn tươi. Tuy chút trầy xước nên giá thấp một tí nhưng vẫn là cực kỳ may mắn. Họ bán trực tiếp cho nhà hàng Tụ Phúc Lâu ở bến cảng thành phố nên Giang Hạ tận mắt thấy.
Giang Hạ thầm nghĩ, ở thời đại mà mỗi ngày kiếm tiền trăm tiền nghìn như thế, hèn chi Chu Thừa Lỗi nhanh ch.óng tích lũy hũ vàng đầu tiên, mua thêm thuyền đầu tư đủ thứ để trở thành tỷ phú.
Ngày thứ ba đến lượt Chu Thừa Hâm biển. Cha Chu và Chu Thừa Lỗi tranh thủ sửa mái kho và những chỗ dột. Kỳ kinh của Giang Hạ kéo dài ba ngày thì sạch, vết thương chân cũng đóng vảy non. Hôm nay đến lượt Chu Thừa Lỗi biển.
Chu Thừa Lỗi thức dậy, Giang Hạ cũng dậy theo. Chu Thừa Lỗi: "Em ngủ thêm tí nữa , dậy sớm gì." Giang Hạ bật đèn: "Hôm nay em biển cùng hai ." Chu Thừa Lỗi , đầu cô, yết hầu khẽ động: "Sạch ?"
Giang Hạ cảm thấy ánh mắt sâu thẳm như mực, cứ như đang chằm chằm con mồi, tim cô đập loạn một nhịp, vội lảng tránh ánh mắt , lí nhí: "Vâng, cũng hòm hòm ạ." Nói xong cô chạy biến ngoài rửa mặt. Chu Thừa Lỗi nhướng mày, cởi áo ngoài đồ mới bước .
Chiếc thuyền "tạch tạch tạch" hướng khơi. Trời còn tối mờ mịt, phía chân trời phía Đông bắt đầu lộ một dải sáng trắng, sắp hừng đông . Đang lúc thả lưới kéo, Chu Thừa Lỗi thấy Giang Hạ buồn chán, liền hỏi: "Có câu cá ?"
Hôm nay mang theo cần câu, lúc mua dầu diezel tiện tay mua ít cá tôm nhỏ mồi. Mục đích là để cho cô câu chơi giải khuây.
"Có mồi ?" Giang Hạ mang theo cần. "Có, trong cái xô đen , mua ." Chu Thừa Lỗi đưa xô mồi cho cô: "Thuyền đang chạy thế khó câu cá to lắm, nhưng câu giải trí g.i.ế.c thời gian thì ." "Không , em câu chơi thôi."
Giang Hạ cầm cần câu, nhặt một con tôm c.h.ế.t móc lưỡi. Cô tìm một chỗ vướng lưới, bắt chước tung dây, "vút" một cái. Cô tự thấy động tác của oai phong, kết quả là... tôm móc c.h.ặ.t, bay mất tiêu!
Giang Hạ: "..." Chu Thừa Lỗi nhịn đến run cả . Giang Hạ phắt , Chu Thừa Lỗi vội cúi đầu giả vờ thấy. Cô bình thản thu dây : "Nãy móc c.h.ặ.t nên rơi thôi."
Giang Hạ thụp xuống chọn con tôm khác. Chu Thừa Lỗi thấy cô móc sai cách, liền xuống bên cạnh, bao bọc lấy bàn tay cô để dạy: "Phải móc thế mới c.h.ặ.t, con tôm nước cũng tự nhiên hơn."
Cả hai bàn tay Giang Hạ đều bàn tay to dày của bao lấy, tim cô tự chủ mà đập nhanh hơn. Chu Thừa Lỗi móc xong liền buông tay: "Xong , em thử xem, lúc tung dây đừng dùng sức quá."