Bốn mươi mấy tuổi, khí chất nho nhã, đối với Tống Quang Cảnh vô cùng cung kính.
Đường đến Kinh Thành bây giờ hề dễ dàng, ngoài đàn ông đó còn một tài xế khác.
Tuổi lớn lắm, đầu cắt cua, mặc một chiếc áo cộc cũ, trông ngầu ngầu mà lời nào.
Diệp Tiêu Tiêu Tống Quang Cảnh cho , đàn ông lớn tuổi tên là Tống Quốc Hiền, trai trẻ hơn tên là Tống Hiểu Quang.
Diệp Tiêu Tiêu đều là họ Tống, liền hỏi: “Sư phụ, họ đều là của thầy ?”
Tống Quang Cảnh: “Có thể là như .”
Vậy là ẩn tình khác .
Diệp Tiêu Tiêu tiện hỏi nhiều, khi đặt đồ xong xuôi, liền lên xe.
Chương 76: Kinh Thành
Trên xe, Tống Quốc Hiền luôn lén lút đ.á.n.h giá Diệp Tiêu Tiêu.
Người t.ử mới nhận của , tuy tuổi còn nhỏ, nhưng trông đơn giản.
Ông lái xe suốt đường, trong trấn thấy xe con đều với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng cô gái từ khi lên xe đến giờ tùy ý dựa ghế, hề tò mò chút nào.
Tống Quốc Hiền , đối với Diệp Tiêu Tiêu mà , chiếc xe con kiểu dáng quê mùa, chỗ cũng thoải mái lắm, thể coi là xe cổ .
Lái xe từ huyện Bách Xuyên đến Kinh Thành, ít nhất mất hai ngày.
Họ nghỉ một đêm tại nhà nghỉ ở thành phố qua giữa đường, tiếp tục .
Diệp Tiêu Tiêu mệt mỏi dựa xe: “Sao con cảm thấy bằng tàu hỏa nhỉ.”
Tống Quang Cảnh liền cô, “Con tưởng tàu hỏa thì nhanh ? Môi trường trong xe lộn xộn, đủ thứ mùi, con sẽ càng chịu nổi hơn.”
Diệp Tiêu Tiêu vẫn cầm cái bánh bao mua buổi sáng tay, uể oải c.ắ.n một miếng.
Tống Quang Cảnh đ.á.n.h giá: “Con đây sống ở Kinh Thành, chắc cũng phong thái của tiểu thư khuê các, tay chân quen việc.”
Tống Quang Cảnh chỉ thỉnh thoảng hỏi một hai câu về chuyện Diệp Tiêu Tiêu ở nhà họ Hác đây, cô thấy cần giấu giếm nên thẳng.
Diệp Tiêu Tiêu xua tay, “Sư phụ, thầy đừng chụp mũ cho con, con là tiểu thư , con là thanh niên ‘Tứ Hảo’ lý tưởng, đạo đức, văn hóa, kỷ luật.”
Tống Quang Cảnh ha hả: “Nói năng lanh lợi.”
Tống Quốc Hiền đổi sang ghế phụ lái, cuộc trò chuyện phía khỏi mỉm .
“Tiểu thư thì chứ, chẳng qua là điều kiện gia đình hơn một chút, đặt mấy năm thì lôi phê bình, bây giờ tình hình mở cửa, mấy ông chủ giàu , dân chơi ở Kinh Thành hành động ngày càng ngông cuồng, cũng chẳng ai quản.”
Tống Quang Cảnh: “Chúng đùa riêng với thì , ngoài thì đừng , ai cục diện thế nào.”
Tống Quốc Hiền: “Vâng, .”
Trên xe buồn chán, thời đại điện thoại di động để chơi.
Diệp Tiêu Tiêu mơ màng ngủ một giấc, khi mở mắt , xe chạy vành đai hai của Kinh Thành, cuối cùng dừng một căn tứ hợp viện cổng đỏ son.
Tống Hiểu Quang, hầu như chuyện đường, mang hết hành lý nhà.
Vào trong sân, gian bên trong lớn, ít nhất là một căn nhà ba gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tn-80-toi-da-nam-chinh-roi-ga-cho-quan-nhan/chuong-96.html.]
Sân trong cùng cải tạo thành một căn nhà hai tầng nhỏ.
“Lần về ăn Tết ở đây vài ngày, nhưng sân vẫn quét dọn.” Tống Quang Cảnh gọi Tống Hiểu Quang: “Cậu đặt hành lý của Tiêu Tiêu căn phòng hướng dương tầng hai.”
Tống Hiểu Quang gật đầu, xách vali lên lầu.
Diệp Tiêu Tiêu sân sạch sẽ gọn gàng, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.
Mua nhà.
Nhất định mua nhà.
“Sư phụ, cái sân lớn tốn bao nhiêu tiền ạ.”
Tống Quang Cảnh: “Thích ? Thanh niên bây giờ đều chen chúc ở nhà lầu, loại sân ưa chuộng lắm.”
Diệp Tiêu Tiêu: “Con thích ở sân lớn, đặc biệt là chỗ gần T.ử Cấm Thành.”
Cái sân sẽ đáng tiền.
Tống Quang Cảnh: “Sân trống ở đây nhiều lắm, nhưng rõ quyền sở hữu, căn sân nhiều hộ gia đình cùng ở. Nếu mua thì gặp cái thích hợp, nhất là nhà trống, thể bán cả căn sân cho con.”
Diệp Tiêu Tiêu thêm động lực để tiết kiệm tiền.
Bây giờ mua thêm nhà, mua thêm đất, chẳng thể đếm tiền .
Diệp Tiêu Tiêu: “Sư phụ, chúng đến Kinh Thành sớm như , khi khai giảng sẽ gì ạ? Có chỗ nào thể kiếm tiền .”
Tống Quang Cảnh hài lòng, trẻ tuổi là khí thế.
Vừa nãy xe còn bộ dạng ngủ li bì, bây giờ đầy ý chí chiến đấu .
“Hôm nay nghỉ ngơi một ngày , ngày mai đưa con đến Nhân Đức Đường nhà xem.”
Diệp Tiêu Tiêu nhớ đến con dấu Tống Quang Cảnh đưa cho : “Sư phụ cái biển hiệu đó lấy về ?”
Tống Quang Cảnh: “Ở Kinh Thành nhiều tiệm t.h.u.ố.c Nhân Đức Đường lắm, nhưng ai là chính tông, dân phân biệt . Con học y thuật cho , sớm muộn gì cũng ngày, những Nhân Đức Đường chính tông ở Kinh Thành đều đổi tên.”
Diệp Tiêu Tiêu sờ mũi, nhắc nhở: “Sư phụ, thầy thể đăng ký nhãn hiệu.”
Năm 1982 nhà nước ban hành luật nhãn hiệu, nhưng bây giờ hầu hết các nhà máy và thương hiệu vẫn ý thức về điều .
Tống Quang Cảnh hiểu rõ, Diệp Tiêu Tiêu liền phổ cập kiến thức về tầm quan trọng của nhãn hiệu cho ông .
Tống Quang Cảnh xong im lặng lâu, cái nhãn hiệu chẳng là cái biển hiệu mà họ khổ sở tranh giành .
Hơn nữa chỉ cần đăng ký, các thương gia khác thể sử dụng nữa, pháp luật bảo vệ.
Tống Quang Cảnh gọi Tống Quốc Hiền đến, bảo ông tìm hỏi về chuyện đăng ký nhãn hiệu, ông đăng ký Nhân Đức Đường , đám cổ hủ chắc chắn nghĩ đến điểm .
Tống Quốc Hiền tuy cũng rõ đây là cái gì, nhưng giao phó, liền lập tức .
Diệp Tiêu Tiêu thấy Tống Quang Cảnh vẫn trong sân suy nghĩ, cũng để ý đến khác.
Cô tự nhà , lên tầng hai tìm phòng , Tống Hiểu Quang đặt hành lý gọn gàng.
Phòng sạch sẽ, nhưng sạch sẽ quá mức, đồ đạc đầy đủ, nhưng dấu vết của ở.
Cô thu dọn đồ đạc một chút, đến trưa thì phát hiện căn sân còn một cô giúp việc nấu ăn.