Xuyên Sách TN 80, Tôi Đá Nam Chính Rồi Gả Cho Quân Nhân - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-12-02 09:07:57
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Tiêu Tiêu chẳng thèm để ý đến chúng, kéo Vương Oánh : "Chúng cứ nhặt ở đây."

Vương Oánh cúi gằm mặt, lợi dụng lúc khác đang chuyện khom lưng xuống, nhanh chóng nhặt củi khô.

"Mày cái con bé lắp, bảo cho nhặt , còn dám động đậy!"

Trương Nhị Ni tiến lên một bước, giơ tay định đẩy Vương Oánh.

Diệp Tiêu Tiêu chặn đối phương, "Đừng qua nữa, lấy kim châm cô đấy."

Trương Nhị Ni mở to mắt, thấy trong tay Diệp Tiêu Tiêu thật sự kim.

"Mày thật ti tiện."

Diệp Tiêu Tiêu: "Cô cũng thôi."

"Á!"

Vương Oánh đang yên lặng nhặt cành cây đột nhiên ngã xuống đất, phát một tiếng kêu yếu ớt.

Trương Nhị Ni chống nạnh, "Làm gì thế! Tao còn động thủ mà."

"Nhị Ni, rắn."

"Rắn kìa!"

"Chạy mau."

Đám bạn của Trương Nhị Ni thấy một con rắn dài màu đen trắng bò khỏi bên cạnh Vương Oánh, liền kêu lên chạy .

Trương Nhị Ni con rắn bò về phía chân , sợ đến mức dám nhúc nhích.

"Đừng... đừng c.ắ.n ."

Diệp Tiêu Tiêu b.ắ.n chiếc kim trong tay , trúng ngay vị trí đầu con rắn.

Chỉ là công lực của cô còn non, g.i.ế.c con rắn, chỉ nó tăng tốc bỏ .

Trương Nhị Ni sợ hãi đến mức mềm nhũn mặt đất.

Diệp Tiêu Tiêu thì chạy tới kiểm tra Vương Oánh, cổ tay đối phương còn hai vết răng cắn.

"... ..."

Vương Oánh thốt nên lời trọn vẹn.

"Đừng cử động."

Diệp Tiêu Tiêu rút chiếc thắt lưng của Vương Oánh buộc chặt cổ tay cô bé phía vết thương, đó lấy kim bạc châm vài cái huyệt vị của đối phương.

Quay gọi Trương Nhị Ni: "Cô đây cõng cô ."

Trương Nhị Ni: "... cõng nó!"

"Nói nhảm, cõng nổi cô ?"

Diệp Tiêu Tiêu mảnh khảnh hơn Vương Oánh nhiều, tuy cao nhưng quen việc nặng là thật.

Còn Trương Nhị Ni to khỏe, sức.

Diệp Tiêu Tiêu: "Nếu cô chịu, sẽ bỏ mặc cô đây một đấy."

Trương Nhị Ni bò dậy khỏi mặt đất, "Không chỉ là cõng thôi , cõng là chứ gì.

c.h.ế.t , con rắn đó chắc chắn là độc, kệ nó ."

Nhìn vết thương thâm đen của Vương Oánh, Trương Nhị Ni chút chùn bước.

Diệp Tiêu Tiêu: "Đừng nhảm nữa, còn lề mề nữa thì cho cô nếm thử nắm đ.ấ.m to bằng bao cát của đấy."

Trương Nhị Ni cam tâm tình nguyện cõng Vương Oánh xuống núi.

Đi nửa đường ba gặp thầy giáo đang lên núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tn-80-toi-da-nam-chinh-roi-ga-cho-quan-nhan/chuong-47.html.]

Đám học sinh chạy trốn báo cho thầy giáo chuyện trong núi rắn.

Diệp Tiêu Tiêu ngay loại rắn độc cho thầy giáo, "Thầy ơi, con rắn c.ắ.n cô là rắn cạp nia, nhanh chóng đưa đến bệnh viện huyện điều trị."

Thầy giáo Thể d.ụ.c trực tiếp cõng Vương Oánh lên, "Mấy đứa đừng chạy lung tung, lát nữa tan tiết thì về nhà luôn, thầy đưa cô bệnh viện."

Thầy giáo Thể d.ụ.c trông khá đáng tin, hơn nữa Diệp Tiêu Tiêu giúp cô bé phong bế huyệt đạo, để chất độc của rắn lan .

Chỉ cần kịp đến bệnh viện là chắc chắn .

Diệp Tiêu Tiêu yên tâm .

Trương Nhị Ni cõng mấy bước, vẫn còn thở hổn hển.

Diệp Tiêu Tiêu đ.á.n.h giá nó, "Sức khỏe cô yếu quá nhỉ."

Trương Nhị Ni giơ ngón tay chỉ Diệp Tiêu Tiêu, "Mày... mày chuyện mỏi lưng ."

Chương 37. Sư phụ về

"Tiêu Tiêu! Bọn rắn độc cắn."

"Em chứ!"

Diệp Thường Viễn và Diệp Thường Thịnh tan học liền đến tìm Diệp Tiêu Tiêu.

Diệp Tiêu Tiêu thật: "Là bạn học cùng lớp em, nhưng tình hình nghiêm trọng, chỉ cần đưa viện kịp thời thì chắc ."

Diệp Thường Thịnh thở phào nhẹ nhõm, dặn dò: "Em đừng tự lên núi nhặt củi, đến khi nào em trực nhật thì giúp em."

Diệp Thường Viễn cũng vỗ n.g.ự.c : ", cả nữa, em chắc chắn nhóm lò , đến lúc đó sẽ qua lớp em giúp."

Diệp Tiêu Tiêu với hai , "Em , sớm thôi, về đến nhà là trời tối mất."

Cả ba đều đeo ba lô, bên trong đựng sách và bài tập.

Vừa khỏi cổng trường, Diệp Mi chờ ở đó.

"Biết tụi em hôm nay về nhà, hai cân thịt cầm về ăn."

Diệp Tiêu Tiêu xua tay: "Chị hai ơi, nhà thịt mà."

Diệp Mi nhét đồ tay Diệp Thường Viễn, "Thịt là chị nhờ bạn mua, cần phiếu, nên mua nhiều một chút, mấy đứa cầm về ăn ."

Diệp Thường Viễn toe toét, "Cảm ơn chị hai."

Diệp Mi vẫy tay, "Đi , đường đừng chạy lung tung, chú ý an đấy."

Ba em Diệp Tiêu Tiêu bộ từ huyện lỵ về thị trấn Tùng Lâm, bây giờ đèn đường, đến khi về đến nhà thì trời tối đen.

Miêu Phượng Sơn ba đứa cháu chắc chắn sẽ về, nên đợi ở nhà.

Thấy ba đứa về, ông lập tức bưng cơm .

Miêu Phượng Sơn: "Cơm đang hâm nóng trong nồi đấy, ông cố ý giữ cho mấy đứa."

Diệp Tiêu Tiêu chân tình: "Ông ngoại ơi, cháu nhớ cơm ông nấu quá."

Miêu Phượng Sơn: "Trường học thế nào, quen ."

Diệp Tiêu Tiêu đang và cơm miệng, "Quen ạ, ngoài cơm trường ngon thì thứ đều ."

Miêu Phượng Sơn: "Điều kiện huyện là thế đấy, nếu nhà cấm cản thì cho các cháu lên huyện giúp nấu cơm."

Diệp Thường Thịnh bác bỏ ngay ý kiến , "Mẹ cháu bận như thế, chỉ việc nhà mà còn chăm sóc hai đứa nhỏ nữa, thể để lên giúp tụi cháu ."

Diệp Thường Viễn thì mở to mắt, "Thế thì để thím cháu lên, cháu thấy thím cháu rảnh hơn."

Diệp Thường Thịnh gõ đầu , "Nói bậy bạ, thím cả rảnh hồi nào, mày nghĩ nhà cần thím chăm sóc , ông bà nội còn ở nhà mày đấy."

Diệp Thường Viễn thở dài, "Thế thì đây, là cháu học nấu cơm ."

Hai bàn bạc hồi lâu cũng kết quả, ăn cơm xong, đành ngủ .

Sáng hôm , Diệp Tiêu Tiêu ăn sáng xong thì đến tiệm t.h.u.ố.c .

Loading...