Xuyên Sách TN 80, Tôi Đá Nam Chính Rồi Gả Cho Quân Nhân - Chương 195

Cập nhật lúc: 2025-12-03 15:39:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dì quản lí kí túc xá nhớ rõ những vẻ ngoài .

Nhiều sinh viên thế mà dì ấn tượng nhất là cô Diệp Tiêu Tiêu.

Diệp Tiêu Tiêu: “Dì ơi, điện thoại ở đây dùng ạ, cháu gọi một cú điện.”

Dì quản lí kí túc xá quanh: “Cháu gọi nhanh lên, để khác thấy .”

Đây là điện thoại công, cũng tính phí.

cũng thể cho sinh viên dùng tùy tiện, vì tiền điện thoại là do nhà trường trả.

Nếu việc gấp thì đương nhiên dùng , chỉ là lâu quá.

Diệp Tiêu Tiêu: “Cháu cảm ơn dì.”

Diệp Tiêu Tiêu gọi điện thoại cho Lộ Hàn Xuyên.

Giờ , lẽ đang ở căn nhà gần khu doanh trại.

Diệp Tiêu Tiêu gọi, bên quả nhiên nhấc máy.

“Hôm nay đến tìm em ?”

Lộ Hàn Xuyên: “ thế, ngờ Tiêu Tiêu nhà ở đây.”

Diệp Tiêu Tiêu: “Em đến phòng thí nghiệm của sư phụ, mới về.”

Lộ Hàn Xuyên lời giải thích thì khẽ, “Là với em, giờ mới về, mau nghỉ .

Anh gọi tìm em là để báo cho em , vợ chồng Lý Đại Tráng đưa .”

Diệp Tiêu Tiêu cầm điện thoại ở chỗ dì quản lí cũng ngại chuyện lâu, vài câu với Lộ Hàn Xuyên bảo: “Vậy em về kí túc xá đây, ngày mai thời gian em sẽ gọi cho .”

Lộ Hàn Xuyên khẽ : “Ừm.”

Sau khi đặt điện thoại xuống, Diệp Tiêu Tiêu vô cùng một cái điện thoại di động.

Bây giờ là năm một chín tám lăm.

Chiếc điện thoại di động đầu tiên ở trong nước xuất hiện, nhưng đó là một cục “gạch” nặng tới bốn kí lô, bán thị trường.

Hơn nữa, chỉ điện thoại mà tín hiệu hỗ trợ, ở phần lớn các khu vực cũng chỉ là đồ bỏ.

Phải đợi vài năm nữa mới điện thoại di động thương mại thực sự bán.

đến tận những năm chín mươi, chủng loại điện thoại di động mới dần trở nên phong phú, thực sự phát triển theo hướng điện thoại cầm tay.

Diệp Tiêu Tiêu cảm ơn dì quản lí thất vọng về kí túc xá.

Dì quản lí kí túc xá thấy khó hiểu, cãi trông vui vẻ gì cả.

Diệp Tiêu Tiêu về kí túc xá vẫn còn ủ rũ.

“Cậu thế? Trông vui tí nào.” Thang Tú Tú hỏi.

“Tâm trạng .”

Tại chỉ là một sinh viên y khoa chứ.

Thang Tú Tú: “Cậu chứ?”

Diệp Tiêu Tiêu: “Không , là vấn đề của tớ, lát nữa sẽ thôi.”

Thang Tú Tú thấy Diệp Tiêu Tiêu giường lâu nhúc nhích.

Ngày hôm Diệp Tiêu Tiêu trở bình thường.

cô cũng thể đổi thời đại, thôi thì đổi bản .

...

Thời gian trôi qua nhanh, một tuần thoáng chốc hết.

Diệp Tiêu Tiêu nhận một bức điện tín từ Hứa Kiến Lễ.

Cuối tuần là sinh nhật của Hứa Kiến Lễ, mời cô đến chơi.

Diệp Tiêu Tiêu từ chối, nhưng Hứa Kiến Lễ đặc biệt rõ, buổi sáng sẽ mừng sinh nhật với gia đình, buổi chiều bố đều vắng, sẽ mời bạn bè đến nhà, bảo Diệp Tiêu Tiêu nhất định mặt.

Diệp Tiêu Tiêu đành đồng ý, tranh thủ thời gian mua một món quà sinh nhật cho .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tn-80-toi-da-nam-chinh-roi-ga-cho-quan-nhan/chuong-195.html.]

Cô chọn một cây bút máy, khá hợp để tặng cho học sinh cấp ba.

Sau đó một vòng quanh trung tâm thương mại, mua thêm một chiếc đồng hồ đeo tay nam, là để tặng Lộ Hàn Xuyên.

Đằng nào cũng về khu nhà lính, Diệp Tiêu Tiêu quyết định đến thăm hỏi các bậc trưởng bối nhà họ Lộ.

Cô tranh thủ thời gian đến Nhân Đức Đường bốc vài thang thuốc.

Toàn là t.h.u.ố.c bổ tì vị cho lớn tuổi.

Về đến trường, Diệp Tiêu Tiêu gửi quà cho Lộ Hàn Xuyên, kèm theo một bức thư, với rằng cô sẽ về khu nhà lính một chuyến Chủ nhật.

Để khỏi mất công đến tìm cô.

Vào Chủ nhật, Diệp Tiêu Tiêu đến khu nhà lính.

Trên đường gặp ai chủ động chào hỏi cô nữa.

Đến cổng nhà họ Hứa, gọi Diệp Tiêu Tiêu .

Diệp Tiêu Tiêu dừng bước, điều nên đến cuối cùng cũng đến.

Không mở khóa nhân vật nào nữa đây.

“Tiêu Tiêu, thực sự về , đây tớ còn tưởng Đoàn Lỗi lung tung.”

Thiệu Trạch Vũ đ.á.n.h giá Diệp Tiêu Tiêu.

Cảm thấy chút đổi, nhưng thể rõ là chỗ nào.

Diệp Tiêu Tiêu cũng đang quan sát đối phương.

Đeo kính, là một trai, khí chất u buồn.

Rất dễ nhận .

mà! Trong truyện gốc hề miêu tả, cũng thể là Diệp Tiêu Tiêu nhớ.

Điều cũng cho thấy trai mặt, lẽ là nhân vật quan trọng.

Diệp Tiêu Tiêu: “Tớ về học.”

Thiệu Trạch Vũ hỏi: “Cậu học trường nào?”

Diệp Tiêu Tiêu: “Đại học Kinh Hoa.”

Thiệu Trạch Vũ im lặng vài giây, một tiếng.

“Chúc mừng.”

Diệp Tiêu Tiêu thấy đối phương kì lạ, đại loại là những khác sẽ kinh ngạc hỏi, “Làm thể thi đỗ Đại học Kinh Hoa!”

Người hỏi , trông khác biệt.

Cánh cổng nhà họ Hứa “kẽo kẹt” một tiếng đẩy , Hứa Kiến Lễ ló đầu .

“Sao hai , Trạch Vũ, đang gì với chị Tiêu Tiêu thế!”

Diệp Tiêu Tiêu cuối cùng cũng tên của đối phương.

họ là gì.

Vẫn ấn tượng.

Diệp Tiêu Tiêu đưa quà cho Hứa Kiến Lễ, “Sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn chị Tiêu Tiêu, em thích quà của chị.”

Thiệu Trạch Vũ cũng đưa quà của , “Cậu còn xem, nịnh hót gì mà tâm thế.”

Hứa Kiến Lễ trợn tròn mắt, “Không , em thấy , bên trong chắc chắn là một cây bút máy.”

Diệp Tiêu Tiêu mỉm , “Cậu đoán đúng .”

“Hai mau , em mua bánh gato , lắm đấy.”

Diệp Tiêu Tiêu và Thiệu Trạch Vũ lượt bước phòng khách nhà họ Hứa.

Bên trong vài , đều là bạn bè của Hứa Kiến Lễ.

Một đây từng gặp Diệp Tiêu Tiêu, nhưng vì cách vài tuổi, những đứa trẻ cũng rõ câu chuyện của Diệp Tiêu Tiêu và nhà họ Hứa, nên đều khá ngoan ngoãn.

Loading...