Niệm Thanh đối diện Sở Chấp Ngự ăn hoa quả, cô bé : “Họ sẽ hòa hảo chứ?”
“Một lát nữa sẽ thôi.” Tô Khanh Dung .
Trong phòng, hai em nhà họ Tạ im lặng .
Cuối cùng vẫn là Tạ Thanh Vận mở miệng .
“Mấy năm nay… ngươi khỏe ?” Hắn mở miệng.
“Biết rõ còn hỏi.” Tạ Quân Từ chút gượng gạo.
Ở mặt Tạ Thanh Vận, quen dùng cách trào phúng để chuyện, nhưng thật mỗi khi dùng cách để đ.â.m thương Tạ Thanh Vận, cũng đồng thời đang tổn thương chính .
Tạ Quân Từ buột miệng ngay khoảnh khắc tiếp theo liền hối hận, đặc biệt là khi nhận thấy ngón tay của Tạ Thanh Vận dường như nắm chặt chén .
Thật lúc nãy trong lúc chờ họ trở về, Tần Tẫn cũng khuyên , thậm chí còn hiếm thấy nhắc đến chuyện mẫu của với .
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tần Tẫn hắc long nhất tộc tính tình nóng nảy, tự đại, lúc còn sống cũng là nóng tính, trùng hợp tính cách Tần Tẫn cũng phản nghịch, hai con sống với luôn gà bay chó sủa, cả ngày cãi đánh .
Long tâm cứng cỏi, lúc Long Vực g.i.ế.c chết, Tần Tẫn bảo vệ chạy thoát chỉ lòng thù hận đối với Long Vực, dường như cảm nhận nỗi bi thương sự của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-538.html.]
Hắn cho rằng trời sinh m.á.u lạnh, cho đến trong những ngày tháng dài đằng đẵng, Tần Tẫn mới từ những giọt giọt của cuộc sống mà cảm nhận nỗi đau mất mát. Sự mất mát như một sự tra tấn âm ỉ và kéo dài, bao đêm mơ về, chỉ trở thời điểm còn sống, bớt bà tức giận một chút, chuyện với bà tử tế, nhưng tất cả đều muộn.
Sau , Tần Tẫn bắt đầu khổ tu, dường như buông bỏ nỗi đau mất , đời thêm một kẻ điên một lòng một báo thù Long Vực, thủ đoạn tàn nhẫn và sợ chết.
Tần Tẫn khuyên Tạ Quân Từ, hai em họ đều còn sống, đến mức ngươi c.h.ế.t sống rút đao tương hướng, thù hận từng là do hiểu lầm, ở giữa mối thù m.á.u nhà thể hóa giải, vẫn còn cơ hội để hòa giải từ đầu, tất cả những điều đủ may mắn .
Nói vài câu lẽ thể hòa giải, cũng thể tổn thương sâu hơn, nên vì cảm xúc mà những chuyện khiến hối hận.
Phải thẳng thắn.
Ngón tay Tạ Quân Từ khỏi nắm chặt.
“…Bao nhiêu năm qua, ngươi bao giờ để ý đến .” Hồi lâu , cuối cùng cũng dũng khí oán giận: "Ta vốn nghĩ dù , cũng tử địch duy nhất. dường như dù thế nào, trong mắt ngươi cũng .”
Hắn vốn cho rằng những lời cả đời cũng sẽ trực tiếp với Tạ Thanh Vận. đến khi thật sự , dường như cũng khó như tưởng tượng.
Tạ Thanh Vận thấp giọng: “Mấy năm nay cho rằng ngươi chán ghét sâu vô cùng, hận thể g.i.ế.c . ứng nghiệm lời tiên đoán đó mà đao binh tương kiến với ngươi, cho nên mới…”
Hai em cuối cùng cũng ngẩng đầu, về phía .
“…Ngươi tin lời tiên đoán đó?” Tạ Quân Từ hỏi.
“Ngươi và là song sinh, rõ con ngươi lương thiện, thể tin lời tiên đoán hư vô mờ mịt chứ.” Tạ Thanh Vận thở dài: "Mấy năm nay khắp các giới, lật xem vô hồ sơ, tìm những ghi chép liên quan đến lời tiên đoán , chỉ ít, hề thu hoạch.”