Không đợi các Phật tu ra cửa, người không có ý tốt đó đã lách mình xuất hiện trước mặt họ.
Tạ Quân Từ lãnh đạm mở miệng: “Ai biết chữa bệnh?”
Các Phật tu sững sờ.
Ánh mắt họ dừng trên gương mặt thanh tú lạnh lùng có tám phần giống với Phật tử của Tạ Quân Từ, rồi lại nhìn đến chiếc mặt nạ bạc trên má phải của hắn, tức khắc đều rút vũ khí ra.
“Tạ Quân Từ, ngươi tự ý xông vào cấm địa của Phật gia, là có ý gì?!” Vị Phật tu cầm đầu trầm giọng nói.
Người đời đều biết, Phật tử Tạ Thanh Vận và bào đệ Tạ Quân Từ giống hệt như trong truyện, như nước với lửa. Hai trăm năm trước hai người đã từng có một trận chiến kinh thiên động địa, kết quả ra sao người ngoài không hề hay biết.
Tạ Quân Từ căm ghét vị Phật tử hiện tại, kéo theo đó cũng ghét luôn đám hòa thượng lừa trọc này.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Mí mắt hắn khẽ nhướng, con ngươi đen kịt lộ ra một tia mất kiên nhẫn.
Nếu không phải vì tiểu gia hỏa mà hắn tình cờ cứu được, e rằng cả đời này hắn cũng sẽ không bước vào cửa chùa.
“Ta nói, muốn cứu người.” Giọng nói của Tạ Quân Từ vốn đã lạnh nhạt vô tình, lúc hắn tâm trạng không tốt nghe lại càng thêm rợn người.
Hắn nhìn về phía mấy vị Phật tu trước mặt, lạnh lùng nói: “Ai tu y thuật?”
“Ai biết ngươi nói có phải thật không?”
“Là ta.”
Giọng nói của vị Phật tu lớn tuổi nhất và giọng của một thiếu niên khác hòa vào nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-48.html.]
Phía sau vai của mấy vị Phật tu trưởng thành, Tạ Quân Từ nhìn thấy một tiểu hòa thượng dường như mới mười bốn, mười lăm tuổi.
Thiếu niên vẫn chưa hết nét trẻ con, đôi mắt to tròn như cái đầu của hắn, đang rất tò mò nhìn Tạ Quân Từ, trên mặt lại không thấy có mấy phần sợ hãi.
“Vô Niệm, không được mở miệng!” Vị Phật tu cầm đầu lạnh lùng nói.
“Nhưng ngài ấy nói muốn cứu người.” Tiểu hòa thượng pháp hiệu Vô Niệm rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Nếu là bị thương nặng, trì hoãn một lát sẽ không cứu được.”
“Không phải bị thương, là bị bệnh.” Tạ Quân Từ giọng bình thản: “Cô bé mới ba tuổi, bệnh rất nặng, y thuật phàm nhân không dám dùng thuốc.”
Các Phật tu nhìn nhau, dường như họ đều không mấy tin tưởng Tạ Quân Từ thật sự muốn cứu người.
“Con của chính ngươi?” Vị Phật tu cầm đầu nghi hoặc hỏi.
Tạ Quân Từ: "..."
Tạ Quân Từ: “Hôm qua nhặt được.”
Sắc mặt các hòa thượng đều có chút phức tạp. Oán hận giữa Tạ Quân Từ và họ đã chất chứa quá sâu, họ thà tin rằng hắn thật sự có một cô con gái bị bệnh nặng, chứ rất khó tin hắn lại làm việc thiện cứu người.
Vị Phật tu cầm đầu nghĩ một lát, hắn trầm giọng nói: “Ta và Vô Niệm sẽ đi xem cùng ngươi.”
Tạ Quân Từ một khắc cũng không muốn ở lại chùa, nhận được sự đồng ý của đối phương, hắn liền xoay người rời đi.
“Ngộ Minh sư huynh, như vậy quá nguy hiểm.” Mấy Phật tu bên cạnh có chút lo lắng: “Vẫn là nên đợi chúng ta báo cáo với Thiền tông rồi hãy nói, vạn nhất trong này có uẩn khúc gì…”
“Không cần, cứu người quan trọng. Nếu là bệnh cấp tính, không chờ được đến lúc liên lạc với Thiền tông đâu.” Ngộ Minh lắc đầu: “Tạ Quân Từ nếu muốn g.i.ế.c người, ở đây đã có thể động thủ rồi, huống chi với tu vi và tính tình của hắn, cũng không thèm làm những chuyện lừa gạt như thế này.”