“Khách nhân không biết đó thôi, trẻ nhỏ vốn dĩ đã rất dễ c.h.ế.t yểu, bệnh tới như núi đổ. Cho dù là con nhà phú quý, cần giữ cũng không giữ được.” Lão đại phu vuốt râu, tiếc nuối nói: “Dựa theo tình hình của đứa trẻ này, cô bé bây giờ còn sống đã là một kỳ tích. Thuốc thì không uống được nữa, hay là lão phu châm cứu cho cô bé thử xem?”
Những lời này của đại phu nói với Tạ Quân Từ, cũng có ý tương tự như những gì Ngu Tùng Trạch đã nghe được từ y quán lúc trước.
Niệm Thanh tuổi quá nhỏ, cơ thể lại yếu, những phương pháp trị liệu thông thường đối với cô bé đều vô cùng nguy hiểm, thực sự không có cách nào tốt hơn.
Nếu là phàm nhân, có lẽ thật sự không còn cách nào khác.
Tạ Quân Từ lại có điều suy nghĩ.
Phàm nhân trị không được, vậy thì bắt một y tu đến đây, không phải là được rồi sao?
Đợi lão nhân rời đi, Tạ Quân Từ cúi đầu, gương mặt thanh tú và lạnh lùng nhìn về phía cô bé trong lòng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Vì Diêm La chi lực, hơi thở quanh người hắn luôn đầy sát khí và nguy hiểm, người khác chỉ cần đến gần liền sẽ sợ hãi không thôi, chỉ hận không thể tránh xa hắn mười thước.
Tiểu gia hỏa này lại chẳng hề bị ảnh hưởng, ngủ trong lòng hắn say như vậy.
Tạ Quân Từ thử từ từ đặt cô bé lên tấm nệm mềm mại, cánh tay hắn căng cứng, phảng phất như đang nhẹ nhàng đặt xuống một vật phẩm nguy hiểm nào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-47.html.]
Tiểu Niệm Thanh ngủ rất say, lần này đối với việc Tạ Quân Từ buông tay cũng không có phản ứng, an ổn hôn mê trên giường. Cánh tay cứng đờ của thanh niên lúc này mới từ từ thả lỏng.
Sau khi đắp chăn cho cô bé cẩn thận, Tạ Quân Từ thuận tay bày ra một kết giới, rồi rời khỏi khách điếm.
Y tu ở nhân gian rất hiếm thấy, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có.
Tạ Quân Từ ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt vào ngôi chùa trên ngọn núi cao ở ngoại ô.
Nói chung, các tu sĩ bình thường đều sẽ tập trung tu luyện ở Tu Tiên giới. Linh khí ở Tu Tiên giới dồi dào, là nơi thích hợp nhất cho tu sĩ.
Nếu không phải chấp hành nhiệm vụ hoặc đi ngang qua, có một số tiên nhân có thể cả đời cũng sẽ không đến Nhân giới.
Mà Phật tu lại hoàn toàn tương phản, rất nhiều Phật tu quanh năm suốt tháng ở lại Nhân giới, sống cùng các hòa thượng bình thường, hoặc du ngoạn thế gian, giúp bá tánh giải quyết ưu phiền, tai ương, mài giũa tâm tính và tích lũy công đức.
Trong giới Phật tu, không thiếu những hòa thượng đồng thời sở hữu thuật chữa trị.
Trên ngọn núi cao ngoài thành, ngôi chùa hương khói nghi ngút, rất nhiều bá tánh đi bộ lên núi để viếng thăm.
Tạ Quân Từ lặng yên không một tiếng động xuất hiện ngoài chùa, hắn dùng thần thức bao trùm toàn bộ ngôi chùa, quả nhiên cảm nhận được vài Phật tu đang tu hành trong đó.
Hắn cũng không che giấu sự dò xét của mình, cho nên khi tiến vào một khoảng sân yên tĩnh không mở cửa cho người ngoài của ngôi chùa, hắn nghe được có Phật tu thấp giọng bàn luận: “Vừa rồi có phải có tu sĩ đi ngang qua ngoài cửa không?”
“Không rõ nữa, chỉ là hơi thở của thần thức đó rất hung ác và tàn bạo, có lẽ người đến không có ý tốt, vẫn là nên ra ngoài xem xét một phen.”