Lực lượng của hắn quá nguy hiểm, lại lẫn với lệ khí của Diêm La chi lực, cho nên không dám tùy tiện dùng chân khí để chữa trị cho cô bé.
Sau khi vào thành, hắn tìm một vị đại phu có danh tiếng nhất để xem bệnh cho cô bé.
Trong khách điếm, lúc đại phu bắt mạch xem bệnh cho Niệm Thanh, cô bé vẫn ở trong lòng Tạ Quân Từ.
Không phải hắn không chịu buông tay, mà là từ lúc cứu cô bé ra khỏi giếng, cô bé vẫn luôn ôm chặt cánh tay trái của hắn, gỡ cũng không ra.
Tạ Quân Từ chỉ cần dùng một chút sức, vật nhỏ mềm mại và yếu ớt trong lòng liền phát ra tiếng ư ử bất mãn, dường như nước mắt lúc nào cũng sẵn sàng trực trào ra.
Tiểu Niệm Thanh lúc tỉnh thì rất ngoan, nhưng khi không tỉnh táo thì chỉ là một đứa trẻ bình thường, hơn nữa còn thuộc loại có tật xấu khi bị đánh thức.
Cô bé tuổi còn nhỏ, đã quen được anh trai ôm ngủ, mỗi lần cảm nhận được anh sắp rời đi, cô bé liền không vui. Chỉ là Ngu Tùng Trạch hiểu em gái, biết cô bé chỉ là rên rỉ một chút, nhiều nhất cũng chỉ là kỹ năng giả khóc mà đứa trẻ nào cũng có, nức nở vài tiếng mà không rơi một giọt nước mắt, dỗ dành một chút là được.
—Nhưng Tạ Quân Từ không biết.
Cả đời này hắn chưa từng ôm trẻ con, vừa thấy đứa trẻ sơ sinh vốn đang yên tĩnh trên đường đột nhiên phát ra tiếng thút thít tủi thân như vậy, ngón tay đang nhẹ nhàng gỡ tay cô bé của hắn liền cứng đờ.
Không khí nhất thời yên tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-45.html.]
Nếu Ngu Niệm Thanh không buông tay hắn ra, thì không thể bắt mạch cho cô bé, nhưng hễ bảo cô bé buông mình ra, cô bé liền muốn khóc.
Tạ Quân Từ mặt không biểu cảm ngẩng đầu, nhìn về phía lão đại phu đang đứng ngồi không yên trên ghế.
Hắn bây giờ đã đeo chiếc mặt nạ bạc che nửa mặt để che đi con mắt màu đỏ, nhưng dường như vẫn không có tác dụng gì, lão nhân vẫn cứ sợ đến nơm nớp.
Dưới cái nhìn bình thản mà đầy áp lực của hắn, lão đại phu mồ hôi đầm đìa bỗng nhiên hiểu được sự im lặng của Tạ Quân Từ, ông đề nghị: “Trẻ con thường là như vậy, ngài ôm thẳng con bé lại, nó sẽ có thể đưa tay ra.”
Tạ Quân Từ tuy không hiểu nguyên lý trong đó, nhưng hắn vẫn định làm theo đề nghị của đại phu.
Chỉ là muốn ôm thẳng cô bé lại, vẫn phải để cô bé buông tay mình ra trước. Ngón tay thon dài như ngọc của hắn vừa mới chạm vào mu bàn tay cô bé, vật nhỏ đã bắt đầu nức nở trước.
Thấy động tác của hắn lại dừng lại, lão đại phu đã xem bệnh cho vô số trẻ con không nhịn được mà mách nước: “Ngài cứ nhẫn tâm nhanh chóng gỡ tay con bé ra, nhân lúc nó chưa kịp phản ứng mà nhanh chóng đổi tư thế là được.”
Tạ Quân Từ cụp mắt xuống, dáng vẻ tuấn mỹ trắng nõn của hắn toát ra một loại khí chất đầy uy áp, chỉ cần không nói lời nào, liền phảng phất như đang trầm tư về đại sự gì đó.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Im lặng hồi lâu, hắn cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gỡ tay nhỏ của Ngu Niệm Thanh ra, cánh tay trái đang đỡ thân thể cô bé khẽ động, liền ôm thẳng cô bé lại.
Chưa kịp thở phào trong lòng, hắn đã cảm thấy cổ mình căng ra, bị một đôi tay nhỏ gầy mà hữu lực ôm lấy.
Ngay giây tiếp theo, gương mặt mềm mại của cô bé tựa vào bên má hắn.
—Lại còn nhẹ nhàng cọ cọ một chút.